• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh? Ah, với một kẻ ăn xin thì giải quyết như thế nào? Khó khăn, anh cũng muốn tới cửa cầu Lý tổng sao.”  

             Doãn Bách cười ra tiếng.  

             “Cầu xin tôi, tôi đây cũng không muốn. Bất quá, nếu cậu có thể bò qua đũng quần tôi gọi tôi một tiếng cha vậy thì không chừng tôi sẽ cân nhắc.”  

             Trong mắt Lý Thiên Thành biểu thị sự trêu chọc.  

             Sỉ nhục chồng của Doãn Hân thế mà lại cảm giác là một chuyện rất có thành tựu.  

             “Tôi là... Quên đi, trước 12 giờ ngày mai, tôi sẽ mang đến hợp đồng rót vốn.” Tần Phong suy nghĩ một chút rồi nói.  

             Anh cũng không nói mình là một vị thượng tướng, hơn nữa còn là đệ nhất chiến thần Đại Hoa.  

             Bởi vì nghe có vẻ khó bề tưởng tượng được.  

             Doãn Hân sẽ không tin, không chừng còn có thể nói cho con gái biết ba cô bé là một kẻ lừa đảo, cho nên phải cho Doãn Hân một khoảng thời gian để hòa hoãn lại.  

             Chờ Doãn Hân có thể tiếp nhận anh, bản thân anh sẽ chứng minh thân phận.  

             “Được, anh là chồng của Doãn Hân, anh có quyền làm chủ cho Doãn Hân, cứ quyết định như vậy đi. Chỉ có điều, ông nội đã nói nếu lần này không giải quyết được, 10% cổ phần cuối cùng của Doãn Hân ở tập đoàn Tam Nguyên nhất định phải trả lại cho gia tộc.”  

             Doãn Bách vốn định cười nhạo Tần Phong, nhưng đáy mắt vừa chuyển lập tức nghĩ đến chuyện này, nhất thời dùng tốc độ cực nhanh nói ra lời của ông nội bọn họ một cách dứt khoát.  

             “Anh!”  

             Doãn Hân tiến lên một bước, có hơi gấp gáp.  

             Thế nhưng, Doãn Bách lập tức nói: “Doãn Hân, Tần Phong là chồng trên pháp luật của cô, đây là tán thành anh ta có quyền đưa ra quyết định thay cô, cứ như vậy là được rồi, nếu không làm được, 10% cổ phần của cô nhất định phải trả lại cho gia tộc.”  

             Nói xong, Doãn Bách không muốn ở lại, tức thời chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi một bàn tay đặt lên vai hắn, chính là Tần Phong, truyền ra thanh âm: “Nếu như xong thì sao?”  

             “Vậy... Doãn Hân có thể chiếm một chỗ trong hội đồng quản trị.”  

             Doãn Bách cười một cái sau đó nói.  

             Hội đồng quản trị, đã là trung tâm quyền lợi của tập đoàn Tam Nguyên, vào hội đồng quản trị đồng nghĩa với việc vào trung tâm quyền lợi của tập đoàn Tam Nguyên, chỉ là muốn sát nhập cũng không dễ dàng như vậy. Ở Giang Thành không có bao nhiêu người bằng lòng bổ sung thua lỗ này cùng tập đoàn Tam Nguyên.  

             Huống chi, bọn họ còn bị chèn ép.  

             “Được.”  

             Tần Phong đáp ứng.  

             Nhất thời Doãn Bách cười rồi cùng Lý Thiên Thành rời khỏi biệt thự, mục đích lần này của hắn không chỉ đạt được lại còn có thêm thu hoạch.  

             Mà sau khi bọn họ rời đi, Doãn Hân đi tới trước mặt cái quân bất bại, trừng đôi mắt đẹp nhìn hắn: “Anh dựa vào cái gì đưa ra quyết định thay cho tôi, anh cho rằng anh là ai chứ! Anh có biết 10% cổ phần cuối cùng đó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi không? Anh không biết, anh vốn không biết!”  

             Lúc đầu, một tay cô thành lập tập đoàn Tam Nguyên, cô là chủ tịch tập đoàn có 60% cổ phần, nhưng sau khi xảy ra chuyện đó gia tộc đã đoạt được tập đoàn, rồi cô chỉ còn lại 10% cổ phần cuối cùng của tập đoàn.  

             Đó là phần cuối cùng của cô ấy!  

             Rất quan trọng.  

             Nó thật sự rất quan trọng.  

             “Tần Phong, anh căn bản không có tư cách đưa ra quyết định cho tôi. Ngày mai, đi ly dị! Còn bây giờ, cút cho tôi!”  

             Một tiếng quát tháo cuồng loạn, Doãn Hân chỉ vào cửa bảo Tần Phong.  

             “Tiểu Hân, anh...”  

             “Cút cho tôi!”  

             Doãn Hân cũng không cho Tần Phong cơ hội giải thích rõ.  

             “Tần Phong, cậu chỉ là một tên ăn xin mà cũng muốn khoác lác, thật sự không biết xấu hổ, hơn nữa, cậu không hề biết 10% cổ phần kia đối với chúng tôi mà nói quan trọng cỡ nào, chi tiêu ăn mặc của một nhà chúng tôi đều tính trên mười phần trăm cổ phần đó, cậu lại có thể thông đồng với gia chủ muốn triệt để chiếm đoạt mười phần trăm cổ phần này.”  

             “Nhà chúng tôi sao lại xui xẻo thế này, gặp phải loại bạch nhãn lang như cậu.”  

             (*) bạch nhãn lang: sói mắt trắng, ý chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa  

             Trương Lệ ở một bên, vẻ mặt khó chịu nhìn Tần Phong.  

             “Nói đi, gia chủ cho cậu bao nhiêu tiền để khiến cậu đồng ý chuyện này.”  

             Ba của Doãn Hân ngồi ở ghế bên cạnh, trán cau lại một chỗ, càng nhìn Tần Phong càng chán ghét.  

             “Hóa ra là anh cấu kết với gia chủ.”  

             Lúc này đây, ánh mắt Doãn Hân triệt để chán ghét, gia chủ vẫn luôn muốn có 10% cổ phần trong tay cô để hoàn toàn kiểm soát tập đoàn Tam Nguyên, làm cho cô mất đi cơ hội tro tàn cháy lại.  

             Chuyện này cô biết, nhưng không nghĩ tới Tần Phong cư nhiên có tham gia vào việc này.  

             “Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”  

             Doãn Hân chỉ về phía cửa.  

             “Ngày mai anh sẽ đến công ty của em.”   

             Tần Phong biết lúc này giải thích cũng vô dụng, chỉ có thể rời đi.  

             Mà Tần Quả Quả muốn đuổi theo Tần Phong nhưng tức khắc bị Doãn Hân bắt được, bàn tay nhỏ bé của Tần Quả Quả chỉ vào Tần Phong phía bên ngoài, có hơi mong ngóng: “Mẹ, mẹ, cha, cha...”  

             “Con không có cha, cha con đã chết rồi.”  

             Doãn Hân xách Tần Quả Quả vào trong phòng, ầm một tiếng thoáng cái đóng cửa lại, trong mắt lập tức xuất hiện một dòng nước mắt nóng hổi, nói: “Tôi đã sớm biết tên này là một tên cặn bã, tôi còn ôm hy vọng gì nữa.”  

             Cô là một tổng giám đốc nữ thế nhưng cũng là một người phụ nữ mềm yếu, mấy năm nay cô ấy đã chịu quá nhiều khổ sở, vẫn luôn tưởng tượng một ngày nào đó Tần Phong sẽ trở về, trở về cứu cô ấy.  

             Tuy nhiên, hôm nay cô ấy đã hết hy vọng.  

             Cặn bã chính là cặn bã, vĩnh viễn không có khả năng thay đổi.  

             ......  

             Tập đoàn Phong Hạnh   

             Văn phòng ở tầng cao nhất.  

             “Phong Hạnh.”  

             Tần Phong đứng ở trong phòng làm việc, chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn hai chữ “Phong Hạnh” rồng bay phượng múa, Phong, là Tần Phong, về phần Hạnh, tên là Lý Hạnh Diệp, là mẹ của anh.  

             Năm đó từng li từng tí, bọn họ bị đuổi ra khỏi Tần gia như thế nào, còn bị tước đoạt tất cả tài sản, sau đó sống đầu đường xó chợ như thế nào, mẹ phát một trận bệnh nặng mà anh không có tiền chữa trị ra làm sao, vào giờ khắc này toàn bộ đều hiện lên trong lòng.  

             Không biết qua bao lâu, một người đàn ông trung niên tiến vào, cúi đầu nói: “Chủ tịch.”  

             “Phùng Cương, tôi giao anh điều tra sự việc, thế nào rồi?"  

             Tần Phong cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phùng Cương.  

             Phùng Cương, tổng giám đốc tập đoàn Phong Hạnh cũng là nhân vật cực kỳ nổi danh ở kinh đô, lần này tập đoàn Phong Hạnh đến định cư ở Giang Thành, hắn cũng đi theo hỗ trợ xây dựng tập đoàn.  

             “Chủ tịch, điều tra được, quả thật có người đả động kêu gọi không được rót vốn cho tập đoàn Tam Nguyên vào lúc này.” Phùng Cương nói.  

             “Quả nhiên.”  

             Tần Phong liền nói, trước nhất anh đã cảm giác được có gì đó không thích hợp, chuỗi tài chính của tập đoàn Tam Nguyên xảy ra vấn đề, thế nhưng lại cảm thấy Doãn Bách là con trai của gia chủ không những không sốt ruột ngược lại còn gắng sức bức bách Doãn Hân.  

             “Chúng ta ở Giang Thành, có bao nhiêu tiền?”  

             Tần Phong hỏi.  

             “Chủ tịch, tập đoàn Phong Hạnh chúng ta còn chưa chính thức định cư ở Giang Thành, hiện tại công ty cũng chỉ có một cái vỏ rỗng mà thôi, nhân viên cũng không đủ. Có điều, tập đoàn Khánh Dương của Giang Thành là cánh dưới của chúng ta, ta có thể để họ rót vốn.”  

             “Tập đoàn Khánh Dương là của ai?”  

             “Lý Thiên Thành.”  

             Tần Phong không khỏi có chút kinh ngạc, thật trùng hợp, lại gặp tên Lý Thiên Thành này, nói tiếp: “Phùng Cương, sử dụng một ít thủ đoạn làm cho tập đoàn Khánh Dương này sắp phá sản, nói cho bọn chúng biết rằng chúng đắc tội với người khác, biện pháp duy nhất có thể giải quyết chính là trước mười hai giờ ngày mai, để Lý Thiên Thành đích thân đưa hợp đồng rót vốn cho Doãn Hân của tập đoàn Tam Nguyên. “  

             “Chậm một giây, khiến cho tập đoàn Khánh Dương trực tiếp phá sản.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK