Doãn Hân đi rồi, Tần Phong cũng đi, anh còn muốn tìm Tề Vân để bàn bạc một số việc.
"Này, Lan Mộng."
Vừa ra khỏi tập đoàn Tam Nguyên, Doãn Hân liền gọi điện thoại cho một người quen cũ.
Lưu Lan Mộng, là người bạn thân nhất của Doãn Hân, cô người Giang Thành, là hàng xóm của Doãn Hân khi Doãn Hân còn nhỏ, hai người là bạn học cấp hai, cấp ba, rồi bạn học đại học, họ làm bạn cùng lớp với nhau tận mười năm, quan hệ rất thân thiết, theo cách nói của đàn ông là họ thân đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần.
Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, hai người họ liền mỗi người một ngả, Lưu Lan Mộng đến thủ đô để phát triển và làm việc trong tập đoàn Phong Hạnh, chuyện này Doãn Hân có biết.
"Doãn Hân, sao cậu biết tôi về, tôi còn đang muốn đi tìm cậu."
Ở đầu dây bên kia, có một giọng nói dễ chịu được truyền đến.
"Tìm tôi? Cậu về rồi à? "Doãn Hân có chút kinh ngạc, mà cũng rất vui vẻ
"Đúng vậy, tập đoàn Phong Hạnh chuyển đến Giang Thành, tớ là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, đương nhiên phải đến đây trước, hôm nay tôi vừa mới về đây, vốn định tìm cậu, không ngờ cậu lại gọi điện cho tớ trước."
“Cậu đợi tôi chút, tôi sẽ đến gặp cậu!"
Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hân đi đến tập đoàn Phong Hạnh, tìm Lưu Lan Mộng, rồi trình bày sự việc.
"Điều này tôi không thể đảm bảo, tôi chỉ có thể thử thôi."
Lưu Lan Mộng là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng, ngoại hình của cô ấy đương nhiên sẽ rất đẹp, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu đen, trông có vẻ gợi cảm, nhưng không giống như Doãn Hân đã qua sinh nở, cô ấy nhìn càng trẻ trung hơn.
Dáng vẻ cũng xinh đẹp động lòng người.
Lúc này, cô gọi điện thoại đến văn phòng cấp cao nhất: "Alo, giám đốc Phùng.
"Chuyện gì?"
Một giọng nói cực kỳ uyên thâm phát ra.
Trên thực tế, các tổng giám đốc không phải là người trẻ tuổi, dù sao để quản lý một tập đoàn lớn như vậy cần có kinh nghiệm dày dặn, tục ngữ cũng đã nói, trẻ người non dạ, sẽ khó mà làm tốt được việc gì.
"Tổng giám đốc, ở đây tôi có một bản kế hoạch của Tập đoàn Tam Nguyên, kế hoạch này là dành cho các hạng mục của chúng ta, tôi cảm thấy bản kế hoạch này được làm rất tốt. Giám đốc tập đoàn Tam Nguyên, Doãn Hân, đang ở dưới tầng muốn đưa cho anh xem một chút." Lưu Lan Mộng nhẹ nhàng nói.
"Tập đoàn Tam Nguyên, chưa từng nghe nói qua, nó có thể đứng thứ mấy ở Giang Thành?”
"Chuyện này. . . Xếp hạng có chút thấp, nhưng tiềm năng rất lớn, tôi nghĩ. . ."
Lời còn chưa dứt, Phùng Cương có chút khó chịu nói: “Sau này đừng giới thiệu cho tôi mấy tập đoàn nhỏ lạc hậu như vậy, tập đoàn Tam Nguyên, đến tên còn chưa từng nghe qua, nó tập đoàn rác rưởi nào? Từ giờ trở đi, những tập đoàn không nằm trong nhóm mười tập đoàn đệ nhất của Giang Thành, thì không cần nhắc tới. "
"Vâng."
Cuối cùng không còn cách nào khác, Lưu Lan Mộng cúp điện thoại, nhìn về phía Doãn Hân, khuôn mặt tràn đầy vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, tôi... chuyện này.”
"Không có việc gì, tôi đã nghe thấy rồi."
Khi Doãn Hân nói như vậy, cô ấy thực sự hơi có chút thất vọng.
Cô còn cho rằng mình có thể nắm bắt được cơ hội, nhưng không ngờ lại không thể, thậm chí còn không gặp được chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh.
Hai người thảo luận một hồi, Doãn Hân vẻ mặt buồn bã rời đi, Lưu Lan Mộng có chút nghĩ không thông, cô ấy thực sự không có biện pháp gì, Doãn Hân cũng không biết xoay sở bằng cách nào. Lần này khác với lần trước, lần này liên quan đến vị trí chủ tịch.
Hơn nữa một khi thất bại, hậu quả không phải là thứ cô ấy có thể gánh chịu.
Đặc biệt, có thể cô sẽ bị đuổi ra khỏi gia đình!
Cha cô sẽ phát điên mất!
Còn Lưu Lam Mộng cũng đầy tức giận, không giúp bạn thân giải quyết được vấn đề gì, trong lòng có chút không vui, nhưng khi đến cửa công ty, cô liền phát hiện một người.
"Tần Phong?"
Lưu Lan Mộng nhìn Tần Phong đang chuẩn bị bước vào tập đoàn Phong Hạnh, lập tức ngăn anh lại bằng ánh mắt khinh thường.
"Cô là?”
Tần Phong đang chuẩn bị lên tầng, liền dừng lại.
"Bạn thân của Doãn Hân, tôi tên là Lưu Lan Mộng, tôi và Doãn Hân từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Chuyện của anh và Doãn Hân, tôi cũng có quyền nói. Tôi không đồng ý chuyện của hai người, không nói đến trước đó, giờ chỉ tính hiện tại, anh dùng khuôn mặt ghê tởm đó để ở cạnh Doãn Hân?"
Lưu Lan Mộng càng nói, cô càng tức giận.
Trước đó, Doãn Hân đã nói với cô về Tần Phong nhưng cô rất khó chịu, cô cảm thấy Tần Phong là kẻ dối trá, một tên lưu manh, lần này lại quay lại đây chắc chắn là hắn muốn ăn chùa uống chùa, căn bản không xứng với Doãn Hân.
Trong bảy năm cô rất ghét Tần Phong.
Không ngờ hôm nay lại gặp nhau.
"Nhìn bộ dạng này của anh, chắc là tới đây là để tìm việc làm đúng không, đúng rồi, anh và cha của Doãn Hân còn có một thỏa thuận là trong vòng nửa năm có thể tiết kiệm được hai trăm vạn. Có vẻ hiện tại công ty đang tuyển bảo vệ, chắc hẳn là anh tới để ứng tuyển làm nhân viên bảo vệ, phải không?"
"Ồ, đúng, tôi nhớ rồi. Nghe Doãn Hân nhà tôi nói, trước đây anh từng đi lính, nhưng bây giờ anh đã xuất ngũ, nền tảng vẫn còn, nhưng anh chỉ có thể làm nhân viên bảo vệ. Tôi nghĩ anh chắc hẳn đã nghe qua rồi, tập đoàn Phong Hạnh dù sao cũng là một tập đoàn lớn đến từ kinh đô, nên tiền lương của bảo vệ khẳng định so với những nơi khác phải cao hơn.”
"Đúng vậy, mức lương tất nhiên sẽ cao hơn một chút, nhưng hôm nay tôi ở đây, anh đừng có nghĩ đến việc ứng tuyển."
Lưu Lan Mộng nhìn Tần Phong mấy lần, hắn trông như một con chó, nhìn đến là thấy ghê tởm, nếu bỏ qua sự việc xảy ra mấy năm trước, cứ coi là cô quên đi, nhưng hiện tai Tần Phong này chỉ là một tên nghèo hèn.
Mà một tên nghèo hèn như vậy, dựa vào cái gì mà ở bên Doãn Hân chứ!
Hắn có tư cách gì!
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ để Tần Phong và Doãn Hân ở bên nhau nữa.
Vẫn muốn làm bảo vệ ở Tập đoàn Phong Hạnh, điều đó là không thể!
Ngay lập tức, Lưu Lan mộng liền nhìn về phía phòng bảo vệ bên cạnh, và nói với bên đó: "Anh Vương, hãy ngăn người này lại, tôi nghi ngờ rằng người này là gián điệp thương mại do công ty địch cử đến.”
"Cái gì, gián điệp thương mại! ”
Bên cạnh có hơn chục nhân viên bảo vệ, người cầm đầu là một người đàn ông cao lớn cường tráng,cũng chính là đội trưởng đội bảo vệ, đồng thời cũng là anh Vương mà Lưu lan mộng đang nói đến.
"Anh Vương, tên này muốn ứng tuyển làm bảo vệ của công ty chúng ta, sau đó ăn trộm tài liệu mật."
Lưu Lan Mộng chỉ vào Tần Phong.
"Giỏi lắm, cậu ta có dũng khí, tuy nhiên hôm nay cậu xui xẻo rơi vào tay Vương Thiết ta."
Vương Thiết lấy ra một cây gậy sắt và nghiến răng, trông có vẻ hung dữ.
Nhưng trên thực tế, hắn đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ở bên cạnh nhìn thấy, Lưu Lan Mộng chính là ghét tên này, nhưng Lưu Lan Mộng với tư cách là hoa khôi của bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Phong Hạnh, là một siêu đại mỹ nhân, hắn cũng không ngại để người đẹp lợi dụng mình một lần.
“Anh Vương, giao cho anh, tôi đi trước. "
Lưu Lan Mộng không thích những cảnh đẫm máu, ngay lập tức liền đi vào.
Bất quá cô biết, Tần Phong không thể chết, tình huống phổ biến nhất chính là trên người có thêm mấy vết bầm tím, những bảo vệ này xuống tay đều có chừng mực coi như là thay Doãn Hân giáo huấn tên khốn này một bài học.
"Ha ha, tên kia. ”
Vương Thiết vung tay lên, tất cả thị vệ lập tức vây quanh Tần Phong, che kín mít, sau đó hắn vung gậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay cậu xui xẻo, đắc tội với người không nên đắc tội rồi. Cậu nói xem, cậu muốn gãy cánh tay nào?"
Mượn hoa dâng Phật, không bằng kiên quyết hơn một chút, để cho người này gãy một tay, chẳng phải là tốt hơn sao.
Tuy nhiên, lúc này Tần Phong lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Tôi đang ở dưới lầu, bị bảo vệ chặn lại, còn nói muốn đánh gãy một cánh tay của tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Vương Thiết nở nụ cười nói: "Tên nhóc như cậu, còn gọi người sao? Ha ha, cười chết tôi, cậu biết chúng ta đây là tập đoàn nào không? Tập đoàn Phong Hạnh, tập đoàn đến từ kinh đô, thuộc hàng đại gia ở Giang Thành, không ai dám động vào cho dù gọi người, cũng phải có người dám tới! Ha ha…”
Tập đoàn Phong Hạnh là một tập đoàn thực sự lớn.
Cho đến khi, một người từ trong cửa đi ra.
"Chủ tịch.”
Khi Vương Thiết và các bảo vệ khác nhìn thấy người tới là Phùng Cương, hắn lập tức ngừng cười và trở nên lo lắng.
Tuy nhiên, Phùng Cương đã mặc một bộ vest chỉnh tề, anh ta cúi đầu chào Tần Phong một cách tỉ mỉ: "Chủ… chủ tịch…!"