Toàn bộ tập đoàn Phong Hạnh được mệnh danh là tập đoàn với quy mô khổng lồ ở Giang Thành. Hơn nữa nhiều người như vậy mà đều phải đợi một Doãn Hân kia đồng ý?
Nhỡ đâu cô ta không đồng ý thì phải làm sao?
Vẫn tiếp tục phải đợi?
"Tổng giám đốc Phùng, cậu không phải... đang nói đùa đấy chứ?"
Phương Tri Huân lại nở một nụ cười khác mà nói.
"Ông cảm thấy tôi đang đùa với ông hay sao? Tôi nói đợi cô ấy đồng ý thì phải đợi cô ấy đồng ý."
Sắc mặt Phùng Cương trở nên trầm xuống, nhíu mày, nhớ ra rằng các tập đoàn máu mặt ở kinh đô đều đang ở đây, Phương Tri Huân lập tức gật đầu: "Được, được, được. Bọn tôi đợi tin của cô ấy."
Nhưng trong lòng Phương Tri Huân đang nổi cơn cuồng phong.
Không phải các tổng giám đốc của các tập đoàn ở kinh đô đều đang ở đây sao. Cậu vốn dĩ là người ngạo mạn nhất nhì kinh đô, cái tính cách này của cậu đi đâu rồi? Cậu thản nhiên chào đón một người phụ nữ không danh không phận, không chút tiếng tăm. Người không biết còn tưởng rằng người phụ nữ kia chính là cấp trên trực tiếp của cậu đấy.
Hơn nữa, cậu không phải đã nhận của tôi hai triệu rồi hay sao? Tại sao đã nhận tiền của người khác rồi lại không làm việc cho người ta?
Nhưng Phương Tri Huân không hề hay biết, ở trên phương diện nào đó, Doãn Hân quả thật chính là chủ nhân trực tiếp của Phùng Cương, dù sao cô ấy cũng là bà chủ của anh ta. Hơn nữa, không ai biết rằng, phía sau lưng Phùng Cương đã thấm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cũng chính là vì chai rượu xái núi Ngưu Lan bảy tệ kia.
Trước đó khi vừa nhìn thấy, anh ta cũng không quan tâm là đồ ai tặng, trực tiếp đi tới nói thẳng một câu: "Tại sao có thể đem một bình rượu xái bảy tệ đến làm quà tặng người khác vậy, nghĩ chỗ này của chúng tôi là bãi phế thải hay gì?"
Nhưng anh ta thật sự không ngờ rằng đây lại chính là đồ Doãn Hân tặng, Tần Phong nói cô ấy chính là bà chủ của anh ta.
Chuyện này dọa anh ta một pha khiếp hồn khiếp vía.
Tần Phong và Tề Vân động một cái là lập tức đưa anh ta ra đòi chém đòi giết, thật biết cách hù dọa người khác. Vả lại, anh ta biết rằng Tần Phong thật sự dám giết mình.
Lúc này đây, Phùng Cương càng không dám đắc tội thêm nữa với Doãn Hân. Nếu không phải là mệnh lệnh của Tần Phong thì bây giờ Phùng Cương hận không thể lập ngay một cái bài vị cho Doãn Hân, mỗi ngày lạy mấy cái, cần xin được bình an.
"Này, mọi người mau nhìn kia, bên kia có máy bay chiến đấu đấy."
Đột nhiên, một tiếng hét kinh hãi thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả nhìn về phía bên kia, quả thật phát hiện ra có hai chiếc máy bay chiến đấu đang bay lượn trên bầu trời, sau đó từng mảnh cánh hoa hồng đỏ được rải từ trên chiếc máy bay chiến đấu xuống.
Cả bầu trời ngập tràn mảnh cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, bay lượn khắp nơi.
Lưu Lan Mộng vẫn chưa rời đi mà đứng bên cạnh cửa sổ nhặt được một mảnh cánh hoa hồng đỏ. Ai ai cũng đều biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho điều gì, đương nhiên là chuyên dùng để tỏ tình. Tiếp theo đó, cô phát hiện thấy ánh đèn neon bên tòa nhà đối diện phát sáng.
Hiện lên một hàng chữ.
"Quãng thời gian thanh xuân đã mất, để anh từ từ bù đắp lại cho em gấp ngàn lần, vạn lần, bà xã đại nhân của anh."
"Ôi trời đất ơi, lãng mạn chết đi được. Cánh hoa hồng đỏ chậm rãi tung bay đầy trời, thật khiến người ta phải hâm mộ."
"Hơn nữa còn có cả đèn neon ở phía đối diện kìa. Chỗ này là tòa nhà lớn đấy, để đặt được dòng chữ đó lên kia phải tốn ít nhất hơn một triệu tệ, mà ông chủ tòa nhà đó cũng không phải người dễ dãi gì đâu, ôi trời đất ơi."
"Mất nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng, mấy người không phát hiện ra trong câu nói kia có bốn chữ "bà xã đại nhân" à? A, không được rồi, lãng mạn quá đi mất. Nếu như có người có thể cầu hôn như vậy với tôi thì tôi nhất định sẽ can tâm tình nguyện gả cho người đó."
Nhiều người phụ nữ ở gần đó còn la hét ầm ĩ hết cả lên, bởi vì chuyện này đối với phụ nữ mà nói đây chính là lời tỏ tình trong mơ của bọn họ, là khao khát tột cùng của họ.