"Ngươi nói 'Vô Nhai' chính là 'con quạ' ngu ngốc ỷ vào mình là 'Tiên Thiên Kiếm Cốt' nên kiêu ngạo không biết sống chết kia ấy hả? Nhưng tiếng quạ thì chỉ có quạ mới hiểu thôi!", Mục Long vừa nói vừa khinh bỉ liếc Lãnh Vô Nhai ở dưới đài.
"Thằng khốn, muốn chết hả!"
Lãnh Vô Nhai nghe vậy, lập tức nghiến răng nghiến lợi, trên người bùng nổ ra một luồng kiếm khí sắc bén, mắt đầy sát khí.
Hắn ta đường đường là Tiên Thiên Kiếm Cốt, ngay cả sứ giả của Lăng Thiên Kiếm Tông cũng rất tán thưởng. Mục Long kia chỉ là Thoái Phàm cảnh mà lại dám khinh bỉ mình, nói mình là quạ?
Nếu giờ phút này không phải đang ở dưới đài thì hắn ta đã chặt Mục Long kia ra làm ngàn khúc để hả giận rồi.
"Sư đệ, cần gì phải nói nhiều với một tên rác rưởi Thoái Phàm cảnh chứ? Cứ giết hắn giúp huynh là được!", Lãnh Vô Nhai dưới đài gầm lên một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sát khí lạnh lẽo khiếp người.
Tiết Hải Cừu nghe thấy thế gật đầu, sau đó gương mặt chợt trở nên dữ tợn: "Ngươi dám đi lên, vậy phải hiểu được sẽ chết. Ta sẽ cho ngươi biết, ở trước mặt ta ngươi còn chẳng có cơ hội để xin tha!"
"Nhận lấy cái chết đi!"
Mặc dù Tiết Hải Cừu kia không có yêu nghiệt như Tiên Thiên Kiếm Cốt, nhưng cũng là thiên tài hiếm có. Không thì sao sẽ được môn chủ Huyết Sát Môn nhận làm con nuôi?
Hắn ta sử dụng một thanh Yển Nguyệt đao màu máu, vung lên một cái, tu vi Bích Cung cảnh tầng 4 chợt bùng nổ, chân nguyên đỏ sẫm quay cuồng quanh người như một con rồng đầy tội nghiệt đang bơi trong biển máu, ngùn ngụt sát khí.
Tiết Hải Cừu cách không chém xuống một đao, hiển nhiên cũng định làm như Lãnh Vô Nhai, bổ Mục Long làm đôi chỉ bằng một chiêu.
Nhưng, hắn ta không phải Lãnh Vô Nhai, quan trọng hơn là Mục Long cũng chẳng phải Mục Hàn Vân!
"Muốn chết hả!"
Ngay sau đó, một đao khủng bố đủ để bổ đôi đất trời lại bị Mục Long dùng tay không đỡ lấy.
Hắn không cho Tiết Hải Cừu cơ hội phản ứng nào, lập tức đánh ra một quyền đập vào ngực đối phương.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể Tiết Hải Cừu thế mà lại bị một quyền kia đánh thành một đống sương máu, trực tiếp nổ tung tại chỗ!
Cảnh tượng ấy vừa khủng bố vừa máu tanh khiến mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
"Cái này... cái này không thể nào!"
"Hay là, ta đang nằm mơ?"
"Thoái Phàm cảnh tầng 10 dùng một quyền trực tiếp đấm Bích Cung cảnh tầng 4 nổ tung? Đây phải có sức mạnh khủng bố như nào?"
"Đây mới là sức mạnh thật sự của Thoái Phàm cảnh sao?"
Dưới đài như một chảo dầu bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức bùng nổ phát ra vô số tiếng kinh ngạc cảm thán.
"Rốt... rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Tiết Vạn Triệt ta đã chết một đứa con trai, giờ con nuôi cũng chết trong tay một thằng nhóc Thoái Phàm cảnh!"
"Tuyệt đối không thể nào! Thằng nhóc Mục gia kia ăn gian, dùng thủ đoạn độc ác giết người!"
Môn chủ Tiết Vạn Triệt của Huyết Sát Môn lập tức vỗ bàn đứng dậy, mặt mày vặn vẹo, chỉ vào Mục Long, hận không thể giết chết hắn cho hả giận.
Mục Long nghe vậy ném vũ khí của Tiết Hải Cừu đi, nhìn đám người Huyết Sát Môn với ánh mắt sáng quắc: "Đệ tử Huyết Sát Môn các người giết người đó là mạnh, Mục Long ta giết thì lại là ăn gian?"
"Hừ, con ta Tiết Hải Cừu là Bích Cung cảnh tầng 4 mà ngươi chỉ là một con kiến Thoái Phàm cảnh! Nếu không phải là ăn gian thì sao có thể giết con ta? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn độc ác nào, còn không mau khai ra!", Tiết Vạn Triệt khăng khăng chắc chắn là Mục Long ăn gian.
Có điều, Mục Long thấy vậy chỉ hơi lộ ra ánh mắt kiêu ngạo nói: "Kẻ mạnh thì mãi mãi là kẻ mạnh thôi, Mục Long ta làm việc cũng không cần phải giải thích với ông! Chẳng phải 'con quạ' của Huyết Sát Môn ông cũng nói đây là sàn đấu của kẻ mạnh, kẻ yếu chỉ xứng trở thành thi thể làm giẻ quét bụi sao?"
"Giết người tộc ta, nợ máu trả bằng máu! Ông nên cảm thấy may mắn người lên đài không phải Lãnh Vô Nhai, không thì Tiên Thiên Kiếm Cốt của Huyết Sát Môn ông cũng sẽ biến thành một cái xác chết mà thôi!", khi Mục Long nói ra câu này, trên người hắn chợt tản ra một luồng sát khí lạnh thấu xương khiến mọi người dưới đài nhìn mà hoảng sợ.
"Xấc xược!"
Lúc này, Kiếm Thập Tam - một trong bốn sứ giả bỗng lạnh lùng quát.
Lãnh Vô Nhai chính là Tiên Thiên Kiếm Cốt có liên quan đến tương lai của Lăng Thiên Kiếm Tông, lời nói đó của Mục Long làm Kiếm Thập Tam hết sức bực bội.
"Cuộc tuyển chọn ở thành Hàn Giang lần này là để giúp tứ đại tông môn ta chọn lựa người tài. Ngươi có lòng dạ độc ác, giết hại thiên tài như vậy thì phải chịu tội gì?"
Kiếm Thập Tam ngồi trên cao thả ra uy áp của Linh Văn cảnh, rũ mắt nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt lạnh lùng như thần, giống như muốn xét xử Mục Long.
Song, Mục Long thấy vậy lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn chằm chằm Kiếm Thập Tam, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: "Nếu ta không nhớ lầm thì lúc trước vị sứ giả này cũng đã nói, rác rưởi là không đáng để thương hại!"
"Đúng vậy, bổn sứ giả có nói câu ấy. Lúc trước, theo ta tên đệ tử Thoái Phàm cảnh kia chính là rác rưởi, mà đệ tử Bích Cung cảnh lại là thiên tài, sao? Ngươi có thắc mắc gì hả?", ánh mắt Kiếm Thập Tam lạnh lùng nói.
"Đương nhiên là có rồi! Ta cũng là Thoái Phàm cảnh, nếu như lời ngươi nói Bích Cung cảnh là thiên tài, vậy cái gọi là thiên tài trong miệng ngươi lại không đỡ nổi một quyền của ta. Thế chẳng phải là còn không bằng cả rác rưởi sao?", Mục Long quát lên, giọng nói vang vọng như tiếng chuông vang khắp bốn phía.
"Hỗn láo, còn nhỏ mà độc ác, gian xảo gàn bướng, lòng dạ như thế thì tương lai khó tránh khỏi sẽ rơi vào ma đạo. Tứ đại tông môn ta chính là danh môn chính phái, há có thể chứa chấp loại người rác rưởi như ngươi? Còn không quỳ xuống nhận sai đền tội?"
Kiếm Thập Tam quát, vô số luồng kiếm khí bắn ra, giống như Mục Long không nghe thì sẽ giết hắn ngay tại chỗ.
Giờ phút này, mọi người trong thành đều im lặng như tờ, sợ hãi nhìn lên đài.
Bọn họ không ngờ Mục Long lại dám ngông cuồng như vậy!
Đó chính là sứ giả của Lăng Thiên Kiếm Tông đấy, một đầu ngón tay của hắn ta thôi cũng đủ để nghiền chết Mục Long hơn ngàn lần rồi!
Bọn họ cho rằng điều đó đã là vô cùng can đảm, nhưng ngay sau đó, hành động của Mục Long lại làm lòng họ dậy sóng.