Đệ tử ngoại môn ước chừng có hơn tám nghìn người, đối với việc tranh giành thứ hạng trong danh sách cũng không đơn giản là một chọi mười như thế.
Có câu nói, trên bảng Sơn Hà không có người tầm thường.
Trong tám nghìn đệ tử ngoại môn, có năm trăm đệ tử trên bảng Sơn Hà, ngay cả khi tất cả mọi chuyện đều không có gì là tuyệt đối thì những đệ tử trên bảng Sơn Hà đã thông qua khảo nghiệm có thể coi là vượt xa đệ tử bình thường.
Nói cách khác, bảng Sơn Hà gần như là chiếm hơn một nửa danh sách, ba trăm vị trí còn lại mới để cho những đệ tử khác tranh đoạt, thế giới tu hành vô cùng tàn khốc, con người cũng chia ra thành ba, bảy loại.
Ngoại trừ cạnh tranh, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Khi Mục Long đến, khảo nghiệm đã bắt đầu, còn chưa bước vào Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, Kim Bá Thiên đã ở nơi này chờ hắn.
“Đại ca, rốt cuộc thì huynh cũng xuất quan rồi”.
“Nghe nói hôm nay huynh muốn so đấu với cái người tên Hoàng Thiện đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà kia, lời này không phải là sự thật chứ? Bây giờ ngoại môn đều lan truyền chuyện này”, Kim Bá Thiên nhìn xung quanh, hạ giọng nói.
“Đúng vậy, như thế nào, ngươi không tin tưởng ta sao?”, Mục Long cười hỏi.
“Không có, không có, tuyệt đối không có, Kim Bá Thiên ta vô cùng yên tâm về đại ca”, Kim Bá Thiên vội vàng lắc đầu.
Sau đó hắn ta lại nói tiếp: “Nhưng mà đại ca, huynh phải cẩn thận, trong tông môn vẫn luôn có lời đồn, đệ tử trên bảng Sơn Hà còn được chia thành hai loại”.
“Ồ, hai loại?”, trong mắt Mục Long hiện lên một tia nghi hoặc.
“Một loại là mười vị trí đầu tiên trên bảng Sơn Hà, một loại là những đệ tử khác trên bảng Sơn Hà, nghe nói, mỗi một người ở mười vị trí đầu tiên kia đều là sự tồn tại cực kỳ khủng bố”.
“Ừm, ta biết rồi, chúng ta vào trong thôi”, Mục Long ngẫm nghĩ rồi cười nhạt, sau đó cùng Kim Bá Thiên bước vào Huyền Tâm Huyễn Linh cốc.
Tất cả đệ tử ngoại môn đã sớm tập trung trong đó, khảo nghiệm đã lần lượt bắt đầu.
Lúc trước, khi còn ở Tụ Linh tháp, Mục Long đã từng nghe thấy người đàn ông râu quai nón nói qua, trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc có Loạn Tâm Ma Lâm, Uy Ngục Huyền Phong, còn có hồ Bảo Khí Linh Quang, đạo lý huyền diệu trong đó tuyệt đối không thể tưởng tượng được.
Loạn Tâm Ma Lâm là cửa thứ nhất của Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, nhìn qua thì có vẻ tầm thường không có gì đặc biệt, dường như không khác biệt bao nhiêu so với rừng cây bình thường, bên trong đó, cỏ cây thưa thớt, trong rừng tràn ngập sương khói mờ ảo.
Thế nhưng nếu ngươi cho rằng nó bình thường như thế thì sai rồi.
Loạn Tâm Ma Lâm khảo nghiệm đạo tâm và sự thông minh của đệ tử!
Nhìn thì bình thường, nhưng chỉ khi nào xâm nhập vào trong đó người ta mới sinh ra hàng nghìn hàng vạn ảo giác, giống như là tiến vào một nơi khác, hơn nữa, nhưng ảo giác này còn có thể là thật giả lẫn lộn, khó mà nhận ra.
Năm đó, Triệu Linh Đan trời sinh có Tuệ Nhãn, thi triển Phá Vọng Thần Đồng có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, vậy mà khi bước vào trong này còn di chuyển khó khăn, sự khủng bố của những ảo giác này có thể tưởng tượng ra được.
Trừ khi tu vi của bản thân vượt xa người sáng lập nên Loạn Tâm Ma Lâm, nếu không sẽ không tránh khỏi việc tâm trí bị vây hãm trong đó.
Ảo giác này căn bản là được hình thành từ nội tâm con người, trong lòng sợ hãi thứ gì thì thứ đó được huyễn hoá ra càng có sức mạnh cường đại, núi đao biển lửa, địa ngục băng tuyết,..vân vân.
Hơn nữa, cảm giác đau đớn bên trong ảo giác vô cùng rõ ràng, càng đi sâu vào Loạn Tâm Ma Lân, ảo giác được sinh ra lại càng cường đại, đau đớn sẽ càng thêm mãnh liệt.
Sau khi rơi vào ảo giác, có thể vận chuyển công pháp, thi triển tuyệt học để xoá bỏ sự đau đớn, nhưng những thứ này đều vô ích.
Bởi vì nó được sinh ra từ đáy lòng con người, trong lòng càng sợ hãi thì ảo giác càng mạnh, chỉ có đạo tâm cường đại mới có thể chiến thắng tất cả sự sợ hãi, đi được xa hơn trong Loạn Tâm Ma Lâm.
Khảo nghiệm bắt đầu, một đám người bước vào Loạn Tâm Ma Lâm, đối mặt với chuyện mà mình sợ hãi nhất, mỗi người đều kiên trì đi đến chỗ sâu hơn, cũng có người trực tiếp sụp đổ, gào khóc thảm thiết…Từ những phản ứng của bọn họ, Mục Long đại khái hiểu được sự huyền diệu của Loạn Tâm Ma Lâm này.
“Đó là Loạn Tâm Ma Lâm sao? Có chút thú vị”.
Nhìn hết Loạn Tâm Ma Lâm, Mục Long hướng thẳng đến chỗ sâu hơn bên trong Huyền Tâm Huyễn Linh cốc.
Ở nơi đó có một đỉnh núi sừng sững, chọc thủng trời cao, toàn bộ ngọn núi hiện ra một màu xanh đen, còn chưa tới gần đã ẩn ẩn cảm nhận được sự uy nghiêm và nặng nề.
Đây chính là cửa thứ hai của Huyền Tâm Huyễn Linh cốc, Uy Ngục Huyền Phong.
Lúc này, rất nhiều đệ tử chùn bước, bởi vì càng tới gần thì áp lực mà nó bộc phát ra lại càng lớn.
Uy Ngục Huyền Phong, núi cũng như tên. Thần uy như ngục, sâu không lường được.
Phía trên Uy Ngục Huyền Phong có lớp lớp các bậc thang, nghe nói gồm ba nghìn sáu trăm bậc, nối thẳng đến đỉnh núi.
Hơn nữa, toàn bộ Uy Ngục Huyền Phong này là một loại nguyên thạch Trọng Từ hiếm thấy, khi bước lên trên đó, chẳng những chân nguyên trong cơ thể bị phong ấn mà còn phải chịu đừng trọng lực gấp mấy trăm lần, càng lên cao, trọng lực đè lên lại càng khủng bố, nếu như thân thể không đủ cường đại, thậm chí nó còn có thể khiến cho xương cốt con người vỡ nát.
Mục đích tồn tại của Uy Ngục Huyền Phong này chỉ có một, đó là khảo nghiệm sức mạnh khí huyết và thể chất của đệ tử.
Chân nguyên bị phong ấn, chỉ có thể lấy sức mạnh của cơ thể để chống đỡ lại trọng lực của Uy Ngục Huyền Phong, lấy việc leo lên được bao nhiêu bậc thang mà xem xét cường độ khí huyết của đệ tử.
“Nghe nói Uy Ngục Huyền Phong này chính là do Tượng Vương đại nhân của tông môn chúng ta vận dụng lực Thông Thiên, cõng nó trên lưng mang ra từ một bí cảnh viễn cổ!”, trong lúc mấy đệ tử thảo luận, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Uy Ngục Huyền Phong kia đều tràn ngập sợ hãi.
Mục Long ở bên cạnh nghe được, trong lòng cũng rung động, Uy Ngục Huyền Phong có sức nặng vô cùng khủng bố, vị Tượng Vương kia vậy mà có thể cõng nó trên lưng mang ra bên ngoài, đây mới là dời núi lấp biển chân chính, có thể thấy được, người kia cũng là một đại thần thông giả.
Mục Long mới vào Tiêu Dao Thần Tông này được một thời gian ngắn, có rất nhiều việc vẫn chưa biết rõ.
“Không biết vị tiền bối bên trong Tụ Linh tháp kia và vị Tượng Vương tiền bối này, vị nào khủng bố hơn?”, nghĩ đến đại thần thông giả, Mục Long không kiềm lòng được mà nhớ đến người đàn ông râu quai nón kia.
Thế nhưng ngay khi Mục Long còn đang trầm tư, bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ chói tai.
“Nghe nói ngươi co đầu rụt cổ bên trong Tụ Linh tháp ba ngày, thế nào, hôm nay đến đây là muốn mất luôn hai cánh tay sao?”
Nghe được giọng nói này, trong lòng Mục Long vô cùng phiền chán, không cần phải nói, người kia đúng là Hoàng Thiện đứng vị trí tám trên bảng Sơn Hà.
Phía sau Hoàng Thiện còn có một người, hai mắt hắn ta nhìn chằm chằm Mục Long, dáng vẻ cực kỳ oán hận, rất rõ ràng, người đó chính là Giang Thiên Vũ bị Mục Long chém đứt một tay trên Sinh Tử đài, chỉ là cánh tay phải bị chém đứt kia của hắn ta đã được một cao nhân trong tông môn nối lại lần nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK