"Có ta và lão đại của ta ở đây, các cô cứ việc yên tâm, từ giờ trở đi các cô được an toàn rồi".
"Nếu như các cô thật sự sợ thì có thể núp dưới cái nồi đen này cùng ta, cảm nhận sự ấm áp của nhân gian..."
Ba nữ đệ tử vốn cho rằng mình chắc chắn phải chết, giờ lại như chết đuối vớ được cọc lập tức nước mắt giàn dụa, bất luận Kim Bá Thiên nói gì cũng chỉ một mực gật đầu.
"Ôi, các cô cảm động đến mức khóc ư, mặc dù ta biết ta rất đẹp trai..."
Mục Long ở bên cạnh nghe thấy mà sắc mặt tối thui, thúc giục nói: "Được rồi, mập, bây giờ không phải là lúc ba hoa, nơi này khá nguy hiểm, ngươi đưa bọn họ rời khỏi nơi này trước đi đã!"
"Được", Kim Bá Thiên gật đầu, động tác cực kỳ lưu loát, trực tiếp ôm hết lấy cả ba người nhanh chóng vọt sang một bên.
Còn Mục Long thì quay đầu lại nhìn về phía Ô Lân Huyết Mãng.
Bình thường mà nói, yêu thú cùng cấp phải mạnh hơn tu sĩ rất nhiều, bởi vì yêu thú thường có thân thể mạnh mẽ, toàn thân đều là vũ khí, cực kỳ khó chơi.
Cho dù Mục Long đã từng giết chết tu sĩ Ngự Hồn cảnh, nhưng đối mặt với con Ô Lân Huyết Mãng này vẫn không dám chủ quan.
Còn Ô Lân Huyết Mãng lúc này cũng đã bạo nộ đến cực điểm, tròng mắt màu trắng bạc hình tam giác nhìn chằm chằm vào Mục Long, như muốn lập tức nuốt chửng Mục Long vào bụng vậy.
Máu thịt của con người đối với yêu thú mà nói là mỹ vị hiếm có, nhất là tu sĩ, khí huyết tràn đầy, tinh nguyên hùng hậu, nếu như có thể ăn được thì chắc chắn sẽ khiến tu vi và công phu tăng lên rất nhiều.
Trên đảo Phục Ma này bình thường hiếm thấy con người, lần gần nhất con Ô Lân Huyết Mãng được ăn thịt người đã là cách đây 10 năm, hương vị mỹ miều đó khiến nó đến giờ vẫn còn vương vấn.
Hiện tại, khó khăn chờ đợi 10 năm trời mới lại có cơ hội ăn thịt ba con người nữa, mùi vị ngay trước mắt rồi nhưng không ngờ vào lúc then chốt lại bị tay con người trước mặt đây phá hỏng.
Yêu mãng Ngự Hồn cảnh đã ngưng tụ được yêu đan, mặc dù không thể nói tiếng người nhưng linh trí không thua kém con người.
Trước đó, Mục Long có thể một tay ném nó đi đã khiến trong lòng Ô Lân Huyết Mãng sinh ra kiêng dè. Nhưng khi nó cảm nhận được dao động khí huyết cường đại tản phát ra từ trên người Mục Long thì trong ánh mắt lại xuất hiện thêm vẻ e dè nữa, muốn chiếm lấy là một sự tham lam và hung tàn trước nay chưa từng có.
Mục Long trong mắt nó nghiễm nhiên là một con mồi tuyệt diệu, khí huyết hùng hậu trên người Mục Long khiến nó gần như say mê, nó đã không thể chờ thêm được việc nuốt Mục Long vào bụng, cảm nhận hương vị thơm ngon của máu thịt con người nữa rồi.
"Rống rống...", cái lưỡi của Ô Lân Huyết Mãng co rút trong miệng, ngay sau đó ánh mắt nó lóe lên một tia xảo quyệt, há to cái miệng như bồn máu cắn về phía Mục Long.
Thấy cảnh này, ánh mắt Mục Long phát lạnh, trực tiếp huy động Như Ý thần kích, dự định cho nó một đòn phủ đầu đau đớn.
Thế nhưng Ô Lân Huyết Mãng lại vô cùng giảo hoạt, nó không thật sự cắn về phía Mục Long, cái miệng to như bồn máu nhìn có vẻ như sắp cắn nhưng thực ra chỉ là để che giấu.
Công kích trí mạng thật sự của nó vẫn là nọc độc trong miệng, đây cũng là lí do tại sao nước dãi của Ô Lân Huyết Mãng lại có thể khiến người ta mưng đầy mủ huyết.
Vào khoảnh khắc tiếp cận Mục Long, hai chiếc nanh độc của Ô Lân Huyết Mãng liền phun ra hai cỗ độc dịch, bắn thẳng về phía trước mặt Mục Long.
"Con nghiệt súc thật giảo hoạt!", nếu không phải Mục Long có hai cánh Phong Lôi, tốc độ cực nhanh, cộng thêm Huyễn Quang Tật Ảnh Bộ có thể nhanh chóng di chuyển thân thể thì đúng là rất có khả năng đã để nó đạt được mục đích.
Thân thể hiện tại của Mục Long mặc dù cường độ tương đương với linh khí nhưng kịch độc cỡ này một khi thấm vào cơ thể hoặc là dính vào mắt thì hậu quả ắt sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
"Không thể giữ ngươi lại được!"
Suýt nữa trúng kế của con Ô Lân Huyết Mãng này, trong lòng Mục Long lửa giận xông lên, thần kích Như Ý giận dữ vung lên, bổ về phía Ô Lân Huyết Mãng.
Con Ô Lân Huyết Mãng cảm nhận được lực đạo khủng bố trong đó cũng không hề nao núng, chỉ khẽ vặn vẹo thân hình sau đó thuận thế lăn trên đất một vòng đã tránh được công kích của Mục Long, cực kỳ linh hoạt.
Tuy nó giảo hoạt nhưng lại không hề nghĩ tới Mục Long cũng rất thông minh linh hoạt, âm thầm dùng kế.
Vào khoảnh khắc thần kích Như Ý huy động, trong tay còn lại của Mục Long lại xuất hiện thêm một thanh bảo kiếm, chính là linh khí tuyệt phẩm, Phá Vân kiếm.
Cùng lúc đó, uy lực của Lôi Minh Kiếm Quyết nháy mắt được thi triển, từng đạo kiếm khí chém về phía thân hình của con Ô Lân Huyết Mãng đó.
Ô Lân Huyết Mãng vừa nãy tránh được một kích hiện tại bất luận thế nào cũng không thể né tránh những đạo kiếm khí này, nháy mắt bị chôn vùi trong đó.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Mục Long có hơi chấn động.
Con Ô Lân Huyết Mãng này dù sao cũng là yêu thú Ngự Hồn cảnh, hơn nữa lân phiến màu đen có lực phòng ngự cực cao, dù là uy lực của Lôi Minh Kiếm Quyết cũng khó khắn lắm mới phá vỡ được phòng ngự này.
Mặc dù kiếm khí này để lại vài vết thương nông sâu không đồng nhất trên thân hình Ô Lân Huyết Mãng, nhưng cũng không thể gây nên vết thương thực sự với nó.
"Xem ra đối phó với con nghiệt súc này vẫn phải dựa vào lực thân thể", Mục Long thầm nghĩ trong lòng.
Trạng thái hiện nay của hắn có chút khác thường. Tu sĩ bình thường bất luận là Bích Cung cảnh hay là Ngự Hồn cảnh thì uy lực bạo phát ra từ chân nguyên và linh khí tự thân của họ đều vượt xa lực thân thể. Còn Mục Long thì lại hoàn toàn ngược lại, lực lượng thân thể của hắn lại vượt xa lực chân nguyên.
Việc này cũng không thể hiện rằng chân nguyên của hắn quá yếu, chỉ là hiện tại sau khi hắn tu luyện Trấn Ngục Hồng Lô Kinh thì lực thân thể đã trở nên quá mạnh rồi.
Con yêu mãng này cảm nhận được một thân khí huyết của Mục Long vốn cho rằng Mục Long rất mạnh, nhưng thấy Mục Long dùng chân nguyên để thôi phát kiếm nguyên khiến nó phảng phất cảm thấy sự sỉ nhục to lớn vào khoảnh khắc bị đả thương.
Chân nguyên chính là lực lượng của tu sĩ Bích Cung cảnh con người, mà tu sĩ Bích Cung cảnh chỉ xứng làm thức ăn cho nó, nó đã ngưng tụ được yêu đan mà lại bị hạng tép riu cho ăn hành đả thương, không tức giận mới lạ.