"Vật này gọi là “Cửu U Huyền Băng Châu", ẩn chứa sức mạnh phong ấn vô cùng mạnh mẽ, có thể đóng băng tất cả mọi thứ trên thế gian, bao gồm cả thân xác và thần hồn, thậm chí là nguyên thần, nó từng là một trong những bảo vật của tộc ta, cũng chính bởi vì nó mà một chút nguyên thần này của ta mới có thể tồn tại đến nay", Trấn Ma Tượng nói rồi đưa tay khẽ vuốt Cửu U Huyền Băng Châu, dường như nhớ tới rất nhiều ký ức.
"Trấn Ma Tượng tộc của ta lấy chữ “Trấn” làm họ, tên ta là "Trấn Vô Vọng", theo lý mà nói, ta là một con Trấn Ma Tượng cuối cùng trong trời đất này, không nên có huyết mạch lưu truyền, nhưng có lẽ là ông trời phù hộ, để ta gặp được một người phụ nữ Nhân tộc, yêu nhau rồi kết làm vợ chồng, về sau nàng ấy có bầu".
"Ta vốn cho rằng mình và Nhân tộc kết hợp, con của chúng ta sẽ không được truyền thừa hoàn chỉnh huyết mạch của Trấn Ma Tượng, nhưng cho đến khi con gái của ta sinh ra, ta mới phát hiện huyết mạch của nó vô cùng dày đặc, còn vượt xa cả tưởng tượng, thậm chí hơn cả ta năm đó".
"Chỉ là nó kế thừa huyết mạch Trấn Ma Tượng, cũng có nghĩa là sự nguyền rủa kinh khủng kia sẽ kéo dài ở trên người nó, hơn nữa huyết mạch càng mạnh, lực nguyền rủa cũng càng kinh khủng, vốn dĩ nó sẽ không được sinh ra trên đời này, là mẫu thân nó thiêu đốt tu vi và thọ nguyên của mình để bảo vệ".
"Ngàn năm trôi qua, ta còn nhớ rõ ràng năm đó vợ ta là hoàng giả một đời, hào hoa phong nhã, vậy mà trong nháy mắt đã già nua, trước khi lâm chung còn dùng đôi tay khô gầy nắm lấy tay ta, nàng ấy nói với ta nàng ấy không hối hận, bởi vì nàng ấy muốn kéo dài huyết mạch cho Trấn Ma Tượng tộc của ta, chỉ tiếc nàng ấy ra đi quá nhanh, ngay cả con gái tên là gì cũng không biết...”
"Về sau, ta đặt tên cho nó là "Bất Hối", cũng không cho nó theo họ ta mà theo họ mẫu thân mình, họ Vân, Vân Bất Hối, sức mạnh huyết mạch của nó, tính cả nguyền rủa, đều bị mẫu thân phong ấn, vốn dĩ ta cho rằng nó sẽ sống một cuộc sống vui vẻ, nhưng vào năm nó hai mươi, sức mạnh huyết mạch bộc phát, nguyền rủa cũng theo đó mà tràn ngập, ta đã tìm khắp thiên hạ nhưng cũng hết cách..."
"Cuối cùng ta chỉ có thể phong ấn nó trong Cửu U Huyền Băng Châu, để nguyên thần và cơ thể nó ngủ say, ta cho rằng nó cứ sẽ ngủ say như thế mãi, cho đến khi ta gặp được Thiên Yêu đại nhân, ngàn năm nay ta đã không phí công chờ đợi..."
Trấn Vô Vọng nhớ lại mọi chuyện, trong mắt tràn ngập vẻ dịu dàng và hoài niệm, chỉ là dù sao tất cả những điều đó đều là quá khứ, không thể trở về được nữa rồi.
Đã từng là hoàng giả, vì để trấn áp Ma tộc, vì để đổi mệnh, cuối cùng chỉ còn lại một chút nguyên thần.
"Nếu nói như thế thì đây cũng là con gái của tiền bối, Vân Bất Hối?", Mục Long nhìn chằm chằm bóng người màu đỏ trong Cửu U Huyền Băng Châu, trong lòng không khỏi có chút xúc động.
Giống như Trấn Vô Vọng nói, đó là một đứa trẻ vừa ra đời đã không có mẫu thân, tính mạng và ký ức bị đóng băng ngàn năm, cô độc ngàn năm...
"Trước đó tiền bối đã từng nói máu Long Tượng có thể giải trừ nguyền rủa của Trấn Ma Tượng tộc phải không?", Mục Long nghiêm mặt nói.
"Không sai, chỉ là mỗi một giọt máu của thủy tổ đều vô cùng quý giá, đối với Thiên Yêu đại nhân mà nói, chỉ sợ có tác dụng lớn khác...”
"Không sao, ta dung hợp chân huyết bản mệnh của Thái Cổ Long Tượng, có được huyết mạch Long Tượng, chỉ là máu mà thôi, không cần phải nói nhiều, tiền bối cũng không cần lo lắng".
"Chỉ hận ta sinh muộn nhiều năm, nếu không Long Tượng tộc cũng không đến mức phải lưu lạc thế này, may mà trời không cắt đứt đường sống của Trấn Ma Tượng tộc, con cháu của tiền bối chính là hy vọng duy nhất, ta là Thiên Yêu, đương nhiên không thể chối từ!"
Mục Long nói rồi trực tiếp nhỏ một giọt tinh huyết bản mệnh ra, trong đó ẩn chứa huyết mạch Long Tượng tinh túy nhất, hắn muốn cho Trấn Vô Vọng tự tay giải phóng con gái mình, nhìn nàng ấy một chút.
Trấn Vô Vọng nhìn thấy thế thì vô cùng sợ hãi, ông ta chưa từng nghĩ tới Mục Long sẽ quả quyết như vậy.
"Thiên Yêu đại nhân, tuyệt đối không thể, huống hồ năm đó Cửu U Huyền Băng Châu này được phong ấn bằng sức mạnh của hoàng giả, nhất định phải lấy sức mạnh của hoàng giả mới được, bây giờ ta chỉ còn một chút nguyên thần, thật sự là không có cách nào".
Vẻ mặt Trấn Vô Vọng có chút uể oải, sao ông ta lại không muốn để con gái mình rời khỏi thế giới cô độc giá rét đó, để nó xuất hiện trước mặt mình, nghe nó gọi mình một tiếng phụ thân chứ.
"Hoàng giả?", Mục Long nghe vậy thì giật mình, chỉ có cường giả cảnh giới Pháp Tương mới có tư cách được xưng là hoàng giả, trong bốn tông môn lớn ở vương triều Đại Ly, cao thủ nhiều như mây, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói có hoàng giả tồn tại.
Mà hắn bây giờ mới chỉ là Bích Cung cảnh thôi, còn cách cảnh giới Pháp Tương tận bốn cảnh giới lớn là Ngự Hồn, Linh Văn, Thần Thông, Nguyên Thần, dựa vào hắn để phá giải Cửu U Huyền Băng Châu thì không biết phải chờ tới năm nào tháng nào?
Đương nhiên Trấn Vô Vọng có thể nhìn ra suy nghĩ của Mục Long, ông ta cười nói: "Thiên Yêu đại nhân hãy nghe ta nói, có phải người bảo ngươi đến đây tiếp nhận truyền thừa là một con voi nhỏ Nguyên Thần cảnh không?"
"Nguyên Thần cảnh... voi nhỏ?", Mục Long nghe vậy thì sững sờ, lúc kịp phản ứng suýt nữa bị nghẹn lại.
"Tiền bối đang nói tới... voi nhỏ, có phải là Tượng Vương của Tiêu Dao Thần Tông ta không?", mặc dù Mục Long không rõ, nhưng nghĩ lại mới thấy ở trước mặt hoàng giả cỡ này, Nguyên Thần cảnh quả thật chỉ là vãn bối.