Chẳng mấy chốc đã ba tháng trôi qua.
Dù Mục Long không chỉ một lần dấy lên sóng gió ở ngoại môn trong ba tháng qua nhưng suy cho cùng đệ tử ngoại môn vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, thiên phú có nổi trội thế nào thì cũng không nhận được nhiều sự chú ý.
Nhìn người ta, Lâm Cảnh Thiên xem, chưa từng xuất hiện mà đã được gán cho đủ thứ danh từ rực rỡ rồi.
Đệ tử của Pháp Vương, con rồng Hàn Giang, Thanh Mộc Linh thể... bất kì thân phận nào trong ba thân phận này đều đã vượt xa người thường.
Tại Tiêu Dao Thần Tông này, Pháp Vương Nguyên Vô Thiên đại diện cho quyền lực tối cao và thực lực đỉnh phong, người được ông ta coi trọng, thu làm đệ tử sao có thể là người bình thường được chứ?
Huống gì Lâm Cảnh Thiên còn có một viên Cửu Khiếu Hóa Long Đan, thứ sẽ thúc đẩy tư chất của y cao hơn, trở thành nhân trung long phượng.
Quyết đấu với một người như thế, Mục Long làm gì có khả năng thắng?
Dường như trận đấu còn chưa bắt đầu mà mọi người đã thấy kết quả rồi.
Cơ sở để các thành viên cấp cao của tông môn nghĩ vậy không phải Lâm Cảnh Thiên mạnh như nào mà là sự hiểu biết của họ về Pháp Vương Nguyên Vô Thiên.
Còn đệ tử trong tông môn thì thấy hôm nay Mục Long chịu ra mặt là đã dũng cảm lắm rồi. Trên thực tế rất nhiều người mong chờ ngày hôm nay.
Ba tháng qua Mục Long thật sự quá ngông cuồng, đã đến lúc cần có một người đứng ra cho hắn nếm mùi thất bại ê chề.
Đây là người gần như được toàn bộ Tiêu Dao Thần Tông xem là huyền thoại bao nhiêu năm qua, ngay cả chưởng giáo chí tôn cũng không thể làm Pháp Vương cúi đầu, người như thế cá cược với người khác mà thua ư?
Đến nỗi trước khi Mục Long tham gia thí luyện Phục Ma, Tượng Vương Quân Ngựa Hoang còn nói rằng ông ta mà thua thì không phải Pháp Vương Nguyên Vô Thiên cơ mà!
Sự thật là bản thân Mục Long cũng không biết Lâm Cảnh Thiên của hôm nay mạnh đến đâu, nhưng hắn biết y đã không còn là thiếu chủ Bách Thảo Đường từng thua trong tay hắn ở thành Hàn Giang ngày đó.
Cuối cùng cuộc quyết chiến cũng bắt đầu!
Hôm nay, Mục Long mặc một bộ đạo bào màu bạc, bỏ qua những cái chỉ trỏ của người xung quanh, đôi mắt điềm tĩnh sáng ngời, lững thững đi lên võ đài.
Lâm Cảnh Thiên cũng đã đến, y xuất hiện tại đầu kia trong bộ trang phục ngược lại với Mục Long.
Áo bào đen trông có vẻ nghiêm tục, nặng nề nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa ba phần nội liễm và ngang ngược.
Giờ phút này, hai người nhìn nhau từ xa.
Cho dù đôi mắt Lâm Cảnh Thiên không để lộ bất kì cảm xúc nào thì vẫn cho người ta cảm giác đây là một người cao ngạo, lạnh lùng và đầy uy nghiêm.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là ánh mắt của một cường giả!
Lâm Cảnh Thiên lúc này và ba tháng trước cứ như hai người vậy.
Ngay khoảnh khắc đứng ở đó, y đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, không ai có thể xem nhẹ y.
Khuôn mặt lạnh tanh, thản nhiên nhưng vẫn tỏa ra uy thế vô hình, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đầy sao, từng cử chỉ đều lộ ra phong thái oai phong khiến vô số nữ đệ tử Tiêu Dao Thần Tông reo hò.
"Mục Long, bản tọa hỏi ngươi, ngươi có gì muốn nói trước khi trận chiến diễn ra không?", Pháp Vương Nguyên Vô Thiên cất giọng nói trầm thấp nhưng đầy mạnh mẽ, vừa lên tiếng đã toát lên sự uy nghiêm không ai sánh bằng.
"Cuộc chiến hôm nay đã được quyết định từ ba tháng trước, cứ theo ước định là được, đệ tử không có gì muốn nói", nghe ông ta hỏi vậy, Mục Long bình tĩnh đáp.
"Tốt, như ngươi nói, bản tọa đã hứa hẹn với người rằng nếu hôm nay ngươi thắng được đệ tử của bản tọa Lâm Cảnh Thiên thì bản tọa sẽ thừa nhận người là một thế hệ thiên tài, được phép tiếp tục ở lại Tiêu Dao Thần Tông tu hành, Triệu Linh Đan có công đề cử, được miễn phạt. Nhưng nếu ngươi thua thì từ nay phải rời khỏi Tiêu Dao Thần Tông, trọn đời không được bước chân vào!"
Cho dù nội dung cá cược giữa Pháp Vương và Mục Long đã làm mưa làm gió trong tông môn nhưng rất nhiều người vẫn không tin, nay chính miệng Pháp Vương nói ra, tất cả đều rúng động.
Trong mắt nhiều người, dám cá cược với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên thì dù thua cũng vẻ vang lắm rồi.
"Phải để các ngươi thấy thế nào mới là thiên kiêu thật sự", Pháp Vương ngồi nghiêm chỉnh liếc mắt nhìn mọi người, nói một cách hiển nhiên.
Pháp Vương Nguyên Vô Thiên nói vậy đồng nghĩa với việc trận chiến bắt đầu.
Thế nào mới là thiên kiêu thật sự? Thiên kiêu được nhắc đến ở đây đương nhiên là đệ tử của Pháp Vương Lâm Cảnh Thiên rồi. Được Pháp Vương uy nghiêm khen như vậy, có thể thấy Lâm Cảnh Thiên thật sự là niềm tự hào của ông ta.
Cùng lúc đó, khí thế trong cơ thể Lâm Cảnh Thiên bắt đầu lộ ra.
Từ Ngự Hồn cảnh sơ kỳ tăng lên không ngừng...
Thật ra mọi người từng đoán già đoán non cảnh giới của Lâm Cảnh Thiên.
Nghe nói y đã là Bích Cung cảnh tầng tám từ lúc mới vào tông rồi, giờ đã ba tháng trôi qua, với thiên phú của y, lại còn trở thành đồ đệ của Pháp Vương thì bước vào Ngự Hồn cảnh là lẽ đương nhiên thôi.
Ngự Hồn cảnh trung kỳ, đây là cảnh giới cao nhất mà bọn họ đoán.
Từ Bích Cùng cảnh đến Ngự Hồn cảnh trung kỳ trong vòng ba tháng, tốc độ này chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Dù gì sau khi bước vào Ngự Hồn cảnh, muốn tiến thêm một bước cần phải không ngừng tăng cường lực thần hồn, đây là một quá trình nguy hiểm và chậm chạp, khó đem lại kết quả khả quan trong thời gian ngắn.
Nhưng khi khí tức của Lâm Cảnh Thiên liên tục tăng lên, đến lúc cảnh giới thật sự được lộ ra, bầu không khí nơi đây tức thì im phăng phắc.