Bất kể là La Sát Đồng Tử hay Thất Sát Diệt Hồn Truỳ kia đều là bảo vật truyền thừa của hắn ta, nhưng hôm nay, hắn ta hoàn toàn không nghĩ ra, vì sao La Sát Đồng Tử lại đột nhiên phản chủ, quay đầu chống lại mình?
Ngay tại khoảnh khắc Thất Sát Diệt Hồn Truỳ đâm vào giữa trán, Giang Thiên Vũ đã lập tức cảm nhận được cái chết ùa đến, tất cả đều không thể thay đổi được.
Trước khi ý thức của hắn ta hoàn toàn tan biến, trong lòng vẫn tràn ngập sự không cam lòng và nỗi hận.
“Ngươi…dám…giết…ta…”
Trong miệng Giang Thiên Vũ phát ra tiếng gào trầm thấp, máu đen trào ra khỏi khoé miệng, rồi cứ như vậy bỏ mạng, cho đến lúc chết, hắn ta vẫn trợn tròn hai mắt, chết không nhắm mắt.
“Giết ngươi thì sao chứ?”, Mục Long thoải mái nhìn qua, trong lòng không chút gợn sóng.
Thấy một màn như vậy, đám đệ tử đều vô cùng hoảng sợ.
Quan sát trận chiến trong thời gian dài, đương nhiên là bọn họ nhìn ra được thực lực của Giang Thiên Vũ, mấy đệ tử đã đột phá Ngự Hồn cảnh lại càng thêm biết rõ thực lực của hai người.
Mặc dù đều là Ngự Hồn cảnh, nhưng nếu như Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện ra tay với bọn họ thì bọn họ hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, bị giết chết trong vòng một giây.
Nhưng sự tồn tại mạnh mẽ như vậy cuối cùng lại chết trong tay Mục Long, dường như thực lực của Mục Long đã cường đại hơn so với khi ở hồ Ma Diễm.
Lại nói đến Hoàng Thiện, bởi vì lôi kiếp, tinh hoa căn nguyên Hoả Mãng đã sớm hoà thành một thể với hắn ta, hiện giờ mạnh mẽ thiêu đốt căn nguyên, hắn ta phải trải qua sự tra tấn đau đớn đến vô cùng.
Nhưng trong giây phút nhìn thấy Giang Thiên Vũ chết đi, trong lòng hắn ta, ngoại trừ chấn động, bi thương, còn có sự phẫn nộ cực hạn…Cuối cùng, tất cả biến thành sự điên cuồng!
“Mục Long, ta thề phải giết ngươi!”
“Ta phải khiến cho ngươi, Tan! Thành! Tro! Bụi!”
Âm thanh cuồng loạn giống như tiếng gào thét của ác ma đến từ địa ngục, ánh mắt Hoàng Thiện giống như bị máu tươi nhuộm đỏ, thiêu đốt hừng hực, trở nên cực kỳ hung hãn, thô bạo và khát máu.
Hắn ta chịu đựng đau đớn, thiêu đốt lượng lớn căn nguyên, thân hình của hư ảnh Hoả Mãng trước mắt lần thứ hai tăng vọt, đạt đến độ cao trăm mét, dường như là đâm thủng trời xanh, tản hơi thở cực kỳ khủng bố.
Cả người nó được bao phủ bởi ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhiệt độ nóng khủng khiếp lan ra bốn phía, thiêu cháy cỏ cây, đá cứng cũng bị nứt vỡ, ngay cả thác nước từ trên núi chảy xuống cũng bị nung nóng sùng sục.
Giống như yêu ma thức tỉnh, thiêu rụi mọi thứ!
Những đệ tử đến xem náo nhiệt hoảng hốt chạy trốn, lo sợ bị vạ lây, ngọn lửa này thật sự khủng khiếp.
Trong nháy mắt, hiện trường chỉ còn lại ba người Sở Tuỳ Duyên, Mặc Linh Lung và Kim Bá Thiên, lấy thực lực của bọn họ, tất nhiên là vô cùng hiểu rõ uy lực của hư ảnh Hoả Mãng này, Hoàng Thiện đang liều mạng.
Bởi vậy, bọn họ đều đổ mồ hôi thay cho Mục Long, đồng thời cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, cho dù trường hợp xấu nhất xảy ra cũng phải bảo toàn tính mạng của hắn.
“Chết!”
Bên trong hư ảnh của Hoả Mãng xuyên thủng trời cao truyền đến tiếng rít gào phẫn nộ, đó là ý niệm của Hoàng Thiện, là ý muốn giết chết Mục Long của hắn ta.
Trong chớp mắt, hư ảnh Hoả Mãng mang theo biển lửa vô tận, hướng thẳng về phía Mục Long.
Hơi nóng khủng bố càn quét mọi thứ, cỏ cây biến thành tro, sông ngòi khô cạn, tựa như tận thế giáng xuống.
Giờ phút này, hư ảnh xuyên thấu trời cao của Hoả Mãng cùng với thân hình nhỏ bé của Mục Long hình thành sự đối lập rõ rệt, đứng trước thứ này, hắn trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
Dường như Mục Long sẽ bị Hoả Mãng có uy lực mạnh mẽ này thiêu cháy thành tro tàn.
Nhưng đúng lúc này, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn dừng ở thân hình đang không ngừng phóng đại của Hỏa Mãng, trong miệng thốt ra hai chữ.
“Thiên Phát!”
Âm thanh lạnh lùng, hờ hững, nhưng lại uy nghiêm, bá đạo.
Ngay sau đó, Thiên Phát Chi Nhãn giữa trán Mục Long phóng ra ngọn lửa màu đen mãnh liệt.
Tuy rằng dưới hư ảnh của Hoả Mãng xuyên thấu trời cao, ngay cả Ma Linh Mị Hoả cũng có vẻ nhỏ bé, những rất nhiều thứ trên đời này không thể dựa vào ngoại hình để đánh giá được.
Nhưng trong nháy mắt tiếp xúc với Ma Linh Mị Hoả, Hoả Mãng khổng lồ kia thế mà lại dần dần tan biến, bất cứ nơi nào chạm vào Ma Linh Mị Hoả đều biến mất vào hư không.
Ma Linh Mị Hoả như một lưỡi đao màu đen sắc bén.
Mà dưới lưỡi dao sắc nhọn ấy, hư ảnh Hoả Mãng kia dường như phát run, một phút trước còn có uy thế vô song, giờ đây lại giống như một miếng đậu phụ, bị chém thành hai nửa.
Hư ảnh Hoả Mãng cứ như vậy mà tan biến!
“Phụt!”
Trên không trung, Hoàng Thiện lảo đảo, không thể đứng thẳng lên được, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, gặp phải sự phản phệ trước nay chưa từng có.
“Điều này…Điều này sao có thể xảy ra, căn bản là không có khả năng!”
Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm về phía trước, vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa không ngừng lắc đầu, dáng vẻ giống như kẻ điên, đối với mọi chuyện xảy ra trước mắt, hắn ta không thể nào thừa nhận.
Hư ảnh Hoả Mãng kia được hình thành từ việc hắn ta thiêu đốt lượng lớn căn nguyên Hoả Mãng, với độ nóng của ngọn lửa ấy, ngay cả cường giả Ngự Hồn cảnh trung kỳ cũng có thể bị tiêu diệt, ấy vậy mà lúc này, Mục Long lại không hề bị tổn hại chút lông tóc nào.
Căn nguyên Hoả Mãng gắn bó chặt chẽ với tính mạng, vì để diệt trừ Mục Long, hắn ta gần như đã mất nửa cái mạng, nhưng cuối cùng kết quả lại thành như vậy, có thể tưởng tượng được hắn ta buồn bực đến mức nào.
Thế nhưng hắn ta làm sao mà biết được, Mục Long là người nắm giữ Thiên Địa Dị Hoả.