“Hì hì, nói đúng ra thì là như thế, nhưng mà Long ca, huynh yên tâm đi, chỉ có Yêu tộc có huyết mạch cường độ cực cao mới có thể cảm nhận được lực hấp dẫn này, huống hồ, cũng không phải tất cả chủng tộc đều dịu ngoan giống như tộc Thái Âm Ngọc Thỏ”.
“Thế nhưng, Hoan Nhi bỗng nhiên nhớ ra một việc, đối với Long ca, là một tin tức vô cùng tốt đó”, Hoan Nhi thừa nước đục thả câu nói.
“Hửm? Tin tức vô cùng tốt?”, Mục Long có chút kinh ngạc.
“Đúng, có vẻ như chuyện về Bổ Thiên Đan đã có manh mối rồi”.
“Cái gì?”, Mục Long không giữ được bình tĩnh.
“Long ca, huynh có điều không biết, bên trong Thái Cổ Yêu tộc, nếu như xét về năng lực chiến đấu, tộc Thái Âm Ngọc Thỏ có lẽ không phải là cường đại nhất, thế nhưng nếu như xét về phương diện luyện dược, rất ít người có thể so được với bộ tộc này, đây cũng chính là lý do nó được gọi là “Tộc Thần Dược”, do Yêu Đế phong tặng”.
“Có vẻ như phương thuốc Bổ Thiên Đan là do yêu thần thuỷ tổ của tộc Thái Âm Ngọc Thỏ này sáng chế ra”.
Nghe đến đây, hai mắt Mục Long lập tức sáng ngời: “Hoan Nhi, ý của nàng là…”
“Ừm, tộc Thái Âm Ngọc Thỏ có thuật luyện dược độc nhất vô nhị, còn có các loại phương thuốc hiếm thấy, được ghi bên trong “Thái Âm Luyện Thiên Sách”, truyền thừa cho đời sau, nếu như Long ca dung hợp chân huyết Yêu Thần của Thái Âm Ngọc Thỏ, có lẽ có thể đạt được truyền thừa của bộ tộc này, đến lúc đó lại tìm kiếm phương thuốc của Bổ Thiên Đan, bằng vào huyết mạch của Thái Âm, muốn luyện chế ra Bổ Thiên Đan cũng không khó”.
“Hahaha, Hoan Nhi, nàng thật thông minh”, Mục Long nghe được phương pháp này, chỉ hận không thể tiến vào Yêu Thần tháp, hôn Hoan Nhi một cái.
Mà Hoan Nhi cũng cảm nhận được ý tưởng của Mục Long, nàng ta không nhịn được mà thẹn thùng, đồng thời cũng không quên nhắc nhở Mục Long: “Thế nhưng Long ca, huynh phải biết rằng, chỉ khi nào đạt tới Ngự Hồn cảnh mới có thể khống chế ngọn lửa, luyện chế đan dược được nha, thuật luyện dược trong thiên hạ đều là như thế, cho nên, Long ca muốn có được truyền thừa của Thái Âm Ngọc Thỏ thì trước hết phải thăng cấp lên Ngự Hồn cảnh, thức tỉnh thần hồn mới được”.
“Vậy sao?”
Mục Long nghe xong cũng không tức giận, ngược lại, trong lòng hắn dâng trào ý chí chiến đấu, bởi vì cuối cùng hắn cũng thấy được một tia hy vọng, theo cách này, Vân Kinh Hồng còn có hy vọng khôi phục.
Nghĩ đến đây, tâm tình lập tức trở nên tốt đẹp hơn hẳn, nhìn Sơ Nhất đang nằm trên vai mình, hắn lại cảm thấy nó thật linh động đáng yêu, sau đó ôm lấy nó, hung hăng hôn nó một phát rồi mới đưa cho Triệu Linh Đan.
“Sư tỷ, Sơ Nhất thật sự là một con thỏ đáng yêu”.
“Ách…”
Triệu Linh Đan ôm Sơ Nhất vào trong lồng ngực, thế nhưng tên nhóc này vẫn đang không ngừng giãy giụa, nếu không phải Triệu Linh Đan ôm chặt lấy nó, chỉ sợ nó lại nhảy lên vai Mục Long, rồi đi liếm mặt hắn.
Vì để tránh cho không khí quá xấu hổ, Triệu Linh Đan chỉ đành nói sang chuyện khác, nàng ta nói với Mục Long: “Sư đệ, hiện giờ ngươi đã đánh bại được Lâm Cảnh Thiên, tu vi của bản thân cũng đột phá, tăng lên mạnh mẽ, không biết kế tiếp ngươi có dự định gì không?”
“Kế tiếp…”, Mục Long trầm ngâm một lát rồi hai mắt sáng lên.
“Kế tiếp ta phải nhanh chóng đột phá Ngự Hồn cảnh, thế nhưng tích luỹ của ta tương đối vững chắc, muốn đột phá cảnh giới lớn, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng gì, cho nên ta định ra ngoài rèn luyện”.
“Rèn luyện sao? Cũng tốt, sư đệ, bây giờ ngươi mở ra Thập Nhị Phương Huyền Cung, ở Tích Cung cảnh đã đạt đến trình độ đỉnh cao, không còn không gian để thăng tiến nữa, đây cũng là thời điểm cần một cơ hội để đột phá cảnh giới”, dù sao Mục Long cũng là người tự mình tiến cử vào Tiêu Dao Thần Tông, nhìn thấy tư chất yêu nghiệt của hắn, thậm chí còn tiến xa hơn nữa, tất nhiên là nàng ta cảm thấy vô cùng vui mừng.
“Lại nói tiếp, ta vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ sư đệ, kỳ thật, lúc trước khi ở thành Hàn Giang, trực giác của ta đã nói cho ta biết, ngươi mới là con rồng Hàng Giang chân chính, lần này, ngươi lại dùng Tích Cung cảnh đánh bại Lâm Cảnh Thiên, lần thứ hai xác minh chuyện đó, thế nhưng…”
“Thế nhưng mẫu thân đang bế quan, lấy lời nói của một mình ta, chung quy cũng không so được với lời nói của toàn bộ sảnh đường, huống chi, đây là quyết định của cao tầng tứ đại tông môn, bọn họ đều cảm thấy con rồng Hàn Giang, là bốn người kia…”
“Vốn dĩ, với tư chất của ngươi, hẳn là nên có được tài nguyên tu luyện tốt nhất, được tông môn dùng toàn lực bồi dưỡng…Ngươi yên tâm, chờ mẫu thân ta xuất quan, ta nhất định sẽ cầu xin bà ấy nhận ngươi làm đệ tử thân truyền”, Triệu Linh Đan nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt trịnh trọng nói.
Thấy vậy, Mục Long cười nói: “Sư tỷ đừng nghĩ như vậy, ta cũng không cảm thấy sư tỷ mắc nợ gì ta, ngược lại, một đường đi tới đây, ta còn cảm thấy vô cùng biết ơn sư tỷ”.
“Sư tỷ tin ta là con rồng Hàn Giang thì ta chính là con rồng Hàn Giang, người khác thấy như thế nào, nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, hơn nữa, trước đây ta từng nghe mẫu thân nói qua về quá trình rồng biến hoá, sư tỷ có muốn nghe không?”, Mục Long ngẩng đầu nhìn trời, hỏi.
“Xin rửa tai lắng nghe”.