“Ngươi!”, Giang Thiên Tứ cảm thấy tức giận đến mức khó thở, gã là thiên kiêu nội môn, ngay cả trưởng bối trong tông môn cũng nhìn vào thiên phú của gã mà chưa từng lớn tiếng với gã một câu, thế mà hôm nay lại phải chứng kiến một tên đệ tử ngoại môn khua tay múa chân, lên mặt ngay trước mắt mình, mà đó lại còn là kẻ thù của gã.
Nếu là bình thường, tất nhiên là gã sẽ liều mạng quyết chiến sinh tử với tên Mục Long này, nhưng nay đã khác xưa, tất cả những chuyện xảy ra lúc trước gã vẫn thấy rõ ràng.
Mục Long có được pháp chỉ trong tay, dùng lý lẽ để đè ép người khác, ngay cả đệ tử chấp pháp uy phong lẫm liệt cũng không động được vào hắn, huống chi là mình?
Giờ phút này, gã như một nắm đấm cứng rắn, bất khả chiến bại, nhưng cố tình lại đụng phải một bịch bông mềm Mục Long, cho dù gã có dùng sức đến đâu, sắc nhọn đến đâu thì cũng tựa như muối bỏ biển, đời này, gã chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
Thấy Giang Thiên Tứ vẫn còn đang do dự, Mục Long liếc mắt nhìn đệ tử chấp pháp bên cạnh.
Đệ tử chấp pháp dẫn đầu kia cũng thật thấu hiểu lòng người, gặp tình huống này, đại khái cũng hiểu được, hắn ta thầm nghĩ: “Giỏi cho một pha xử lý cáo mượn oai hùm, dựa vào Pháp Vương để lập uy cho bản thân mình, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã kín đáo, trưởng thành lõi đời như thế, khó trách lại trở thành cái đinh trong mắt Pháp Vương”.
Thế nhưng, vì để cho Mục Long có thể nhanh chóng đi đến biên cương, hắn ta đành lạnh lùng nhìn về phía Giang Thiên Tứ, nói: “Giang Thiên Tứ to gan, Mục Long sư đệ gánh vác trọng trách trên vai, cầm trong tay pháp chỉ yêu cầu ngươi đi sang đó, ngươi lại dám không tuân theo? Chẳng lẽ ngươi khinh thường Pháp Vương sao?”
Không hổ là đệ tử chấp pháp, loại người chuyên chụp mũ cho người khác nhất trong Tiêu Dao Thần Tông.
Cái mũ bị đội lên đầu này làm cho Giang Thiên Tứ sợ đến mức cả người run rẩy, lúc này, gã không dám chần chờ nữa, cắn răng đi về phía Mục Long.
Có thể chịu được những khó khăn đến từ người khác thì sau này mới có thể thành công!
Trong lòng Giang Thiên Tứ không ngừng tự nhủ với bản thân, kiềm chế ý nghĩ trong đầu mình, miễn cho bản thân sinh ra tâm ma.
“Mục Long sư đệ…có…chuyện…gì…muốn nói!”, cả đời này Giang Thiên Tứ chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như vậy, mấy chữ này là được ép ra từ hai hàm răng cắn chặt.
“Nói chuyện?”
Mục Long đánh giá hai chữ này, khoé miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, sau đó, hắn nhanh như chớp vung ra một cái tát.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người khá gần, mọi chuyện xảy ra đột ngột, cho nên Giang Thiên Tứ hoàn toàn không có cơ hội né tránh, một cái tát này vững vàng hạ xuống mặt gã.
Cường độ thân thể của Mục Long có thể so với huyền khí hạ phẩm, đương nhiên là sức mạnh trong một cái tát này cũng không nhỏ, khiến cho Giang Thiên Tứ trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngay cả thân thể Ngự Hồn cảnh cũng khó mà chống cự được, bị đánh bay luôn hai cái răng.
Giang Thiên Tứ cực kỳ không ngờ tới, Mục Long lại dám công khai ra tay với gã ở chỗ này, hơn nữa lại còn đánh lén, chờ gã từ trên mặt đất đứng lên thì khuôn mặt đã tràn đầy vẻ oán độc.
Gã nhìn chằm chằm Mục Long, như hận không thể đem xương cốt Mục Long nghiền thành tro: “Ngươi dám đánh lén ta?”
“Đánh lén? Ngươi nhầm rồi, ta đã sớm có ý định đánh ngươi, chẳng qua là lúc trước có một số việc nên phải trì hoãn, hiện giờ cho ngươi một cái tát, cảm giác tâm trạng vui vẻ hơn hẳn”, Mục Long nhìn nhìn bàn tay mình, không hề đặt Giang Thiên Tứ vào trong mắt.
“Tên Mục Long đê tiện, ngươi khinh người quá đáng, ông đây giết ngươi!”, giờ phút này, Giang Thiên Tứ đã bị lửa giận lấn át lý trí.
Mối thù giết đệ đệ còn chưa báo, đã vậy còn bị Mục Long trêu chọc, mà nay, Mục Long lại làm trò trước mặt mọi người, cho gã một cái tát.
Có thể nói, nỗi hận thù trong lòng gã đối với Mục Long đã bị một cái tát này làm cho bùng nổ.
Trong khoảnh khắc, tất cả mưu mô và kế hoạch đều bị cơn giận thiêu rụi, gã chỉ còn một suy nghĩ đó là giết chết Mục Long.
Giang Thiên Tứ là Ngự Hồn cảnh, gã dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Mục Long, thân thể hoá thành một tàn ảnh, những đệ tử bình thường căn bản là không thể nhìn rõ, hơn nữa, linh khí trong cơ thể gã tuôn ra, tạo nên một trận dao động không nhỏ.
Mục Long cũng cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh như băng tập trung trên người mình, thế nhưng hắn không chút hoảng sợ, thậm chí còn không hề có ý định phòng thủ, hắn vẫn sử dụng trò cũ, giơ pháp chỉ trong tay kia ra trước mặt.
Pháp chỉ mà Nguyên Vô Thiên cho, không thể để phí!
“Ngươi thử đụng vào ta một chút xem?”, Mục Long vừa dứt lời đã lập tức cảm nhận được bên cạnh có một chưởng phong sắc bén xẹt qua, ánh sáng linh văn loé lên, uy lực khủng bố.
Đó là đệ tử chấp pháp dẫn đầu ra tay, hắn ta biết rõ ràng là Mục Long đang cáo mượn oai hùm, nhưng không thể không ra tay.
Nếu như Mục Long thực sự bị Giang Thiên Tứ đánh trúng, có lẽ hắn sẽ lấy cớ là bị thương nặng mà không chịu đi biên cương, đây là chuyện mà hắn ta không muốn nhìn thấy.
Việc Mục Long phải đi biên cương chính là mệnh lệnh của Pháp Vương, không được phép xảy ra sai sót, tại thời điểm mấu chốt này mà ra tay với Mục Long, chỉ có thể trách Giang Thiên Tứ có mắt như mù.
Mặc dù Giang Thiên Tứ chính là thiên kiêu nội môn, cường giả Ngự Hồn cảnh đỉnh phong, nhưng ở trước mặt đệ tử chấp pháp Linh Văn cảnh thì quả thực là không chịu nổi một kích, va chạm xảy ra trong chớp mắt, gã lập tức đã bị đánh bay, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Giang Thiên Tứ to gan, Mục Long sư đệ cầm pháp chỉ trong tay, thân mang trọng trách, vậy mà ngươi lại dám ra tay với hắn, ngươi muốn chết có phải không?”, đệ tử chấp pháp quát lớn, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Thông thường, khi trong lòng người ta chất chứa nỗi tức giận và oán hận, nhất định sẽ tìm chỗ để xả giận, cũng giống như việc Mục Long hành hung Cơ Như Long lúc trước, rồi sau đó là cho Giang Thiên Tứ một cái tát, đó là vì phát tiết nỗi uất ức trong lòng.
Đệ tử chấp pháp này sao lại không hiểu chứ?