Thế gian này có lẽ có rất nhiều cường giả Ngự Hồn cảnh nhưng xác suất có thể "áp súc linh khí" còn chưa đến một phần vạn.
Vì chỉ có hai đường tắt để làm được điều đó, đầu tiên là có sức mạnh tuyệt đối để ép linh khí phải áp súc, thứ hai là có lực thần hồn mạnh mẽ cũng như khả năng kiểm soát linh khí đỉnh cao.
Dễ thấy Lâm Cảnh Thiên thuộc loại thứ hai. Thể chất của y là Thanh Mộc Linh thể nên khả năng khống chế linh khí vượt xa cường giả Ngự Hồn cảnh đỉnh phong bình thường.
Thời gian dần trôi, linh khí hội tụ trong lòng bàn tay Lâm Cảnh Thiên càng lúc càng kinh khủng. Quả cầu linh khí ấy tựa như biến thành thực thể, hơi thở tỏa ra từ nó làm vô số người đứng cách đó khá xa vừa e ngại vừa reo hò trong lòng.
May mà người đứng đối diện với Lâm Cảnh Thiên hôm nay là Mục Long chứ không phải bọn họ.
"Nghe nói thân xác của tên Mục Long này rất mạnh, thậm chí có lời đồn thể xác của hắn có thể sánh bằng linh khí đấy. Có điều lượng linh khí đáng sợ thế này mà bùng nổ thì chắc đến linh khí cũng bị nổ tan tành, chia năm xẻ bảy luôn quá".
"Phải đấy, áp súc linh khí là thủ đoạn rất hiếm thấy, không những thế Lâm Cảnh Thiên sư huynh còn là Thanh Mộc Linh thể, uy lực sẽ khủng khiếp hơn bao giờ hết. Nắm trong tay thủ đoạn thế này thì nói huynh ấy vô địch trong số Ngự Hồn cảnh cũng không ngoa".
"Chắc chắn không lâu nữa Lâm sư huynh sẽ trở thành người dẫn dắt thế hệ trẻ Tiêu Dao Thần Tông ta, còn Mục Long thì chỉ là đá kê chân, đá mài đao cho chúng ta được chiêm ngưỡng phong thái của Lâm sư huynh thôi!"
...
Không nghi ngờ gì nữa, chiêu thức áp súc linh khí mà Lâm Cảnh Thiên thi triển một cách dễ dàng đã làm không ít người thảng thốt và ấn tượng, kể cả những cường giả thế hệ trước cũng liên tục gật gù, tỏ ra khen ngợi.
Nhưng chỉ có Mục Long là vẫn bình tĩnh và không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì khi thấy cảnh tượng ấy, cứ như thể việc áp súc linh khí gây chấn động cả sân thi đấu này quá bình thường đối với hắn.
"Áp súc linh khí à?", Mục Long nhếch môi cười. Thanh Mộc Linh thể của Lâm Cảnh Thiên đúng là đặc biệt thật đấy, nhưng chiêu áp súc linh khí này vẫn chưa làm rúng động hắn được đâu.
Vì Mục Long đã làm được điều đó ngay từ lúc ở đảo Phục Ma rồi.
Lúc giao thủ với Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp ở hồ Ma Diễm, hắn từng dùng sức mạnh to lớn của mình để áp súc linh lực bàng bạc của hai người một cách bạo lực khiến hai người kia bị thương nặng.
Mặc dù uy lực của việc áp súc linh khí khi đó không thể sánh bằng Lâm Cảnh Thiên đang đứng trước mặt nhưng lúc ấy Mục Long chỉ mới là Bích Cung cảnh tầng tám mà thôi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Lâm Cảnh Thiên chỉ áp súc linh khí trong tích tắc rồi giơ tay lên đẩy một cái. Một động tác tưởng chừng nhẹ nhàng và tự nhiên lại ẩn chứa sức mạnh đánh tới đâu thắng tới đó.
Trong chớp mắt, lượng linh khí nhiều ngất ngưỡng kia bị nén thành một quả cầu bay thẳng về phía Mục Long với tốc độ nhanh như gió.
Bên cạnh tốc độ thì những người xung quanh còn run rẩy vì sức mạnh ẩn chứa trong đó, lỡ mà không đề phòng trước thì dù là Ngự Hồn cảnh cũng sẽ lành ít dữ nhiều nếu bị đánh trúng.
Hơn nữa đòn công kích của Ngự Hồn cảnh cũng khó tránh né vô cùng, bởi lẽ lực thần hồn của bọn họ gần như có mặt ở bất cứ nơi đâu, từ đó phong tỏa mục tiêu rất dễ dàng.
"Lâm sư huynh vừa ra trận đã dùng chiêu áp súc linh khí, huynh ấy định giết chết Mục Long bằng một chiêu sao?"
Trong lúc mọi người nghĩ vậy, Mục Long lao tới gần quang cầu linh khí đang bay đến, tay phải khẽ giơ lên và chậm rãi đưa một ngón tay ra.
Không ai hiểu hành động này của hắn nghĩa là gì, nhưng chẳng mấy chốc quang cầu ẩn chứa lượng linh khí bàng bạc đã lao tới trước mắt Mục Long.
Vì năng lượng trong đó quá nhiều nên làm dấy lên một trận gió lớn giữa âm thanh gào thét đáng sợ.
Lúc khoảng cách bị rút ngắn, quần áo Mục Long bay phấp phới, đến tóc cũng bị thổi tán loạn, mái tóc dày tung bay trong gió.
Nhưng vẫn với ánh mắt đầy bình thản, hắn chỉ vào quang cầu linh khí đáng sợ kia.
Cái chỉ tay trông thật ung dung và thoải mái nhưng lại khiến người ta những tưởng là thiếu niên chiến thần giáng trần chỉ bảo càn khôn.
Khi ngón tay của Mục Long va chạm với quang cầu linh khí của Lâm Cảnh Thiên, có người nín thở vì mong đợi quang cầu linh khí thể hiện uy lực của mình, người thì nhắm tịt mắt vì sợ hình ảnh kế tiếp quá đỗi ghê rợn.
Nhưng dự đoán của bọn họ không xảy ra, đã thế cảnh tượng trước mắt còn đảo lộn toàn bộ nhận thức của bọn họ.
Rầm!
Quang cầu linh khí hội tụ biết bao linh khí với uy lực có thể san bằng núi non một cách dễ dàng bỗng nhiên trở nên thật nhỏ bé khi đối mặt với Mục Long.
Hắn chỉ việc chỉ tay một cái thôi là quang cầu linh khí cứng đơ trước mắt rồi. Bất kể nó xoay tròn nhanh cách mấy thì vẫn không thể tiến thêm một bước.
"Chuyện này... sao có thể?"
Thấy cảnh này, có người lấy tay dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm.
Cũng có người nhìn ngón tay của Mục Long chằm chằm, nín thở.
Rúng động!
Rúng động đến nỗi làm người ta khó thở!
Dù bọn họ có tin hay không thì cảnh tượng này đã thật sự tồn tại và diễn ra trước mắt.
Quang cầu linh khí vốn có uy lực siêu quần, đủ để giết người cùng cấp trong nháy mắt lại như một món đồ chơi trong tay Mục Long.
Khi đối mặt với quang cầu linh khí, hắn thậm chí còn không nhướng mày lấy một lần!
Vốn dĩ chuyện đó đã làm người khác chấn động lắm rồi, nhưng vào lúc này Mục Long còn nói ra một câu làm dấy lên một trận sóng lớn trong lòng mọi người!