"Nếu như ta cho ngươi biết rằng, ý kiến đẩy ngươi đi đến biên cương là do ta nghĩ ra rồi nói cho Pháp Vương, ngươi còn cho là ta bỏ đá xuống giếng không?"
Cơ Như Long mỉm cười, quét mắt nhìn Mục Long, sau đó tiếp tục nói: "Có câu nói là "Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ", nhưng có vẻ như ngươi cũng không biết đạo lý này. Ta đến không phải vì bỏ đá xuống giếng, mà là để thưởng thức kiệt tác của ta. Chẳng lẽ tính kế một thiên tài đến như vậy vẫn không tính là kiệt tác về mặt âm mưu sao?"
Nghe vậy, sát ý trong mắt Mục Long lóe lên rồi biến mất, sau đó hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Lý do là gì?", đây mới là điều Mục Long vẫn luôn nghi ngờ.
Hắn thực sự nghĩ không ra, giữa hắn và tên Cơ Như Long này có thâm cừu đại hận gì mà có thể khiến hắn ta phát rồ, vắt hết óc tính kế mình như vậy.
"Lý do?"
"Hừ..."
Cơ Như Long xoay người sang chỗ khác, hừ cười, khi lần nữa nhìn về phía Mục Long, hắn ta đã mang lên khuôn mặt hoàn toàn khác, điên cuồng, oán độc...
"Chuyện đến nước này, nói cho ngươi thì lại làm sao?", đôi mắt của hắn ta như rắn độc âm độc nhất thế giới, nhìn chằm chằm Mục Long.
"Tiểu Thiên là người ta quý trọng nhất cuộc đời mình, ta đã từng thề, cả đời này sẽ phải làm bạn bên cạnh y, thế nhưng... ngươi, Mục Long, ngươi xuất hiện đã khiến hết thảy hóa thành bọt nước!"
"Bởi vì quyết đấu với ngươi, Tiểu Thiên không thể không tu luyện "Thái Thượng Vong Tình Điển", vong tình tuyệt tính, trở nên càng ngày càng xa lạ, ngay cả ta cũng không đến gần được. Mà sau này y sẽ chỉ càng ngày càng xa lạ, phai mờ hết thảy tình cảm, Mục Long, đây là lần đầu tiên ngươi hủy hoại y!"
"Thật ra, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn y trở thành cường giả, cho dù không thể chạm đến nội tâm của y thì sao chứ? Thế nhưng ngươi, Mục Long, ngươi lại làm gì?"
"Ngươi đánh bại y ở thời điểm y nổi bật nhất, còn hại y bị thương nặng, y là con rồng Hàn Giang, mà ngươi rất có thể sẽ trở thành bóng ma cả đời y, ngươi lại hủy hoại y một lần nữa!"
"Cho nên, từ thời khắc đó, ta hận độc ngươi, ta tuyệt đối không cho phép một kẻ hủy hoại Tiểu Thiên hai lần sống ở trên đời này!"
Mặc dù Cơ Như Long gắng sức hạ giọng, nhưng đến cuối cùng hắn ta đã trở nên cuồng loạn, như con khỉ nổi điên, nghiến răng nghiến lợi, tơ máu trải rộng khắp con ngươi.
"Thì ra là thế...", nghe xong hết thảy, đôi mắt Mục Long khép hờ.
Ngay sau đó, hắn yếu ớt nói tiếp: "Có lẽ, ngươi tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, tính toán không bỏ sót, nhưng có một việc hình như ngươi đã quên!"
"Cái gì?"
"Đó chính là... Tính tình ông đây cũng không tốt!", hai mắt Mục Long bỗng trợn trừng, trong lúc quát lạnh đã ra tay.
Cơ Như Long chưa kịp phản ứng, một tay Mục Long đã bóp chặt cổ họng hắn ta, cùng lúc đó, phía sau Mục Long, cánh Phong Lôi đột nhiên hiện ra, bộc phát ra tốc độ khủng khiếp, phóng lên tận trời.
Một màn này xảy ra cực kì đột ngột, ngay cả mấy đệ tử chấp pháp Linh Văn cảnh cũng không kịp phản ứng.
Cơ Như Long là ai chứ, hắn ta có "quan hệ mật thiết" với Lâm Cảnh Thiên, người điện Pháp Vương ai lại không biết?
Tuy tu vi của hắn ta chỉ là Ngự Hồn cảnh, nhưng bình thường, ngay cả những đệ tử chấp pháp bọn họ cũng phải nhường hắn ta.
Nhưng ai có thể ngờ, Mục Long lại dám cả gan làm loạn như thế, nói động thủ liền động thủ, đến khi bọn họ kịp phản ứng lại thì hai người đã ở trên hư không.
"Đã tính kế ta còn dám to mồm khoác lác như vậy ở trước mặt ta, khiêu khích ta hả?"
"Chát!", một cái tát của Mục Long trực tiếp tát rơi một nửa hàm răng Cơ Như Long!
"Tượng đất còn có ba phần tính tình, ông đây không phát uy, ngươi coi ta là con mèo bệnh chắc?"
Trong tiếng quát lạnh, nửa chỗ răng còn lại của Cơ Như Long cũng theo bọt máu rụng xuống hư không.
"Lâm Cảnh Thiên còn không dám phách lối như thế với ta, ngươi dựa vào đâu chứ? Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng à?"
...
Mỗi câu hỏi của Mục Long đi kèm với một cú tát, Cơ Như Long này tuy có thực lực Ngự Hồn cảnh sơ kỳ nhưng ở trước mặt Mục Long không hề có sức đánh trả.
Nói là giảng đạo lý, không bằng nói là trút giận.
Ban đầu, chuyện với Giang Thiên Tứ lúc trước đã khiến trong lòng Mục Long nén giận, về sau lại thêm việc pháp chỉ của Nguyên Vô Thiên giáng xuống, làm Mục Long căm phẫn bất bình, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh, như thể một tòa núi lửa sắp phun trào, không thể đụng chạm.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đúng thời điểm này, Cơ Như Long không tin tà, chủ động nói cho Mục Long chuyện pháp chỉ chính là ý kiến của hắn ta.
Việc này tương đương với công khai khiêu khích Mục Long: Chính ta đã tính kế ngươi đó, ngươi có thể làm gì ta nào?
Nhưng dường như hắn ta quên một câu, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, thủ phạm tính kế mình ở ngay trước mặt, Mục Long còn có thể thờ ơ hay sao? Con cọp không phát uy, ngươi coi ta là con mèo bệnh? Ta không động được vào Nguyên Vô Thiên, chẳng lẽ còn không động được ngươi?
Kết quả là, bi kịch của Cơ Như Long xảy ra.
Mục Long biết trực tiếp ra tay, mấy đệ tử chấp pháp kia tất nhiên sẽ không đứng nhìn, bởi vậy dứt khoát kéo lên không trung, dồn sức đánh một trận tơi bời!