Thú triều kỳ thực chính là yêu thú bạo động quy mô lớn, là một kiếp nạn cực kỳ đáng sợ, Mục Long hồi nhỏ đã từng nghe không ít chuyện về thú triều.
Mỗi lần thú triều bạo phát sẽ có vô số yêu thú xông ra, bọn chúng đều đã phát cuồng, sẽ tàn sát bừa bãi không kiêng dè, đại khai sát giới, những nơi thú triều đi qua một ngọn cỏ cũng không thể sống nổi, tất cả đều bị tấn công mang tính hủy diệt.
Đây may mà là trên đảo Phục Ma, nếu không thú triều quy mô lớn thế này xảy ra ắt sẽ khiến con người khiếp sợ, sẽ có rất nhiều cường giả và đại thế tực tiến hành trấn áp.
Nhưng hiện tại, thú triều phía dưới rậm rạp lúc nhúc, yêu khí ngợp trời, hơn nữa yêu thú trên đảo Phục Ma này do đã bị nhiễm ma khí nên đều trở nên cực kỳ hung hãn, như vậy thì tính phá hoại của thú triều càng lớn hơn.
Thú triều quy mô như vậy ít cũng phải tới hàng vạn con, hơn nữa không chỉ xảy ra thú triều trên mặt đất mà trong không trung cũng có rất nhiều yêu cầm, tựa như một mảng mây đen rít gào bay tới, phát ra từng trận kêu rống.
Tất cả những thứ này đối với đệ tử ngoại môn đang tham gia thí luyện mà nói quả thực là một kiếp nạn.
"Không ngờ, số lượng yêu thú trên đảo Phục Ma lại khủng bố như vậy".
"Nhưng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến đám yêu thú này bạo động như vậy rồi dẫn đến thú triều!"
Mục Long cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, vì vậy hắn nhanh chóng đuổi theo, có điều từ đầu đến cuối hắn đều giữ khoảng cách, dù sao trên bầu trời cũng có không ít yêu cầm, trong đó ẩn chứa tản phát ra mấy cỗ khí tức cường đại, khiến Mục Long không dám sơ ý.
Mục Long theo đuôi phía sau ước chừng một canh giờ, bạo động của thú triều vẫn chưa dừng lại.
Nhưng hắn lại phát hiện ra phương hướng mà thú triều này tiến về vẫn luôn là phía đông, dường như ở đó có thứ gì đang hấp dẫn bọn chúng.
Mục Long lấy bản đồ ra xem, phía đông đảo Phục Ma cực kỳ phức tạp, bên trên đánh dấu rất nhiều khu vực nguy hiểm, thậm chí còn có một nơi màu đen.
Nơi thú triều đi qua, cỏ cây điêu linh, ngay đến đất đá cũng bị dày nát thành bụi phấn, cát bụi cuốn lên, quả thực không thể chống đỡ, khiến người chứng kiến phải sởn da gà.
"A... đó là..."
Mắt Mục Long sáng lên, hắn dường như đã phát hiện ra điều gì đó bên rìa khu vực thú triều, lập tức dẫn theo Kim Bá Thiên đáp xuống đất.
Đó là ba nữ đệ tử mặc đạo bào ngoại môn của Tiêu Dao Thần Tông, thân phận của họ không cần nói cũng biết, lúc này bọn họ đang đứng trước nguy cơ chưa từng có.
Thú triều này xảy ra vô cùng đột ngột, hơn nữa tốc độ chạy của yêu thú nhanh đến mức khiến người ta căm phẫn.
Đợi bọn họ phát hiện ra thú triều bạo phát thì đã muộn rồi.
Vốn dĩ, tiểu đội của bọn họ có bảy người, ngoại trừ ba người họ ra còn có bốn nam đệ tử nữa, đều là cao thủ trên bảng Sơn Hà ngoại môn.
Lúc thú triều bạo phát, bọn họ đang liệp sát yêu thú trong sơn cốc, bắt giữ yêu hồn, nhưng sau đó lại phát hiện ra yêu thú trong sơn cốc càng lúc càng đông, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, lượng lớn yêu thú xông ra từ trong cốc, trong đó thậm chí còn có cả những con đáng sợ tương đương với Ngự Hồn cảnh, hai người trong đó vì đang hái linh dược, chưa kịp phản ứng lại đã bị một con yêu mãng khổng lồ nuốt sống vào bụng.
Bọn họ đều là Bích Cung cảnh, không thể ngự không phi hành, nếu như không phải trong tay có linh phù tốc độ cực nhanh thì e là sớm đã chôn thây trong bụng yêu thú rồi.
Trong quá trình chạy thoát thân, hai nam đệ tử vì giúp bọn họ chặn hậu nên đã bị yêu thú xé nát thành mảnh nhỏ, xương cốt cũng không còn.
Ba người các nàng tuy rằng thoát chết nhưng bên rìa thú triều vẫn đầy rẫy nguy cơ.
Bởi vì, yêu mãng trước đó đã nuốt chửng hai nam đệ tử dường như đã nếm trải được hương vị tươi ngon của máu huyết tu sĩ, vì thế mà vẫn bám riết các nàng không ngừng.
Đừng nói đến linh phù và chân nguyên của các nàng đều đã tiêu hao gần hết, cho dù trong lúc đỉnh phong cũng không thể là đối thủ của con yêu mãng này. Bởi vì, khí tức tản phát ra từ trên người con yêu mãng đã vượt qua Bích Cung cảnh.
Con yêu mãng này tên là Ô Lân Huyết Mãng, đã ngưng tụ ra yêu đan, thực lực tương đương với Ngự Hồn cảnh của nhân loại.
Toàn thân nó là lân phiến màu đen, cực kỳ cứng chắc, cứng như kim thiết vậy, lại vô cùng khát máu, vì thế mà nổi tiếng là một loài yêu thú vừa hung tàn vừa khó chơi.
Ngoài ra, trong nước dãi của Ô Lân Huyết Mãng hàm chứa một loại độc tố quỷ dị, một khi bị dính vào thì có thể khiến toàn thân trở nên mưng mủ máu trong phút chốc, cho dù là tu sĩ Ngự Hồn cảnh cũng không dám dễ dàng đụng vào loại này.
Mà lúc này nó đang dựng thẳng thân lên áp sát ba người, vỏn vẹn chỉ một nửa thân thể yêu mãng đã cao hơn một trượng, trên cơ thể như cái chum nước, vảy giáp màu đen cọ sát trên mặt đất đến tóe lửa.
Tròng mắt của Ô Lân Huyết Mãng có màu trắng bạc, trong đó toát lên vẻ hung tàn tà dị không nói nên được thành lời, cái lưỡi đỏ thẫm không ngừng thè ra, nước dãi chảy xuống, khiến cây cỏ trên mặt đất biến thành tro tàn.
"Chúng ta sắp chết rồi sao?", vào khoảnh khắc Ô Lân Huyết Mãng tới gần đó, ba nữ đệ tử này đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhắm chặt mắt lại chờ chết.
Trong cái miệng to như bồn máu đó tỏa ra hơi thở tanh hôi, răng nhanh đỏ như máu giống như lưỡi hái tử thần, nháy mắt cắn về phía bọn họ.
Ngay sau đó, bọn họ đã bị nước dãi của Ô Lân Huyết Mãng khiến cho mưng đầy mủ huyết.
Nhưng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng xé gió sắc bén truyền đến.
Cùng lúc đó, một thanh trường kích màu vàng nhạt nháy mắt đâm trúng vào trước mặt Ô Lân Huyết Mãng, khiến một tảng đá lớn vỡ tan.