"Nói vậy, thập phương huyền cung cũng chẳng có gì hay. Nếu Mục Long ta muốn tu hành thì phải tu cái đạo vô địch, chuyện mà người xưa có thể làm được, tại sao ta không làm được? Ta cũng muốn tìm kiếm cực hạn của Bích Cung cảnh này!", giờ phút này, Mục Long ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra vẻ sắc bén như điện.
"Mục... Mục huynh..."
Đúng lúc này, một giọng nói đầy chua sót truyền vào trong tai Mục Long, chủ nhân của nó dường như đang phải chịu một áp lực rất lớn, gần như sắp sụp đổ.
"Ta sắp không chịu nổi nữa rồi..."
Mục Long nghe vậy vừa nhìn, lúc này mới nhanh chóng thu lại khí thế trên người, kể cả cái bóng thập phương huyền cung ở sau lưng cũng bị hắn thu lại.
Huyền cung của Mục Long thật sự quá mạnh, khi cái bóng của nó vừa xuất hiện, mặc dù không có nhằm vào bất cứ người nào, nhưng khí thế ấy vẫn khiến người ta khó mà chịu nổi.
Ngay cả những thiên tài như Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung, bất ngờ không kịp đề phòng cũng suýt bị chèn ép quỳ rạp xuống đất, khó có thể chống lại nó.
"Khụ khụ, xin lỗi...", Mục Long thấy vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
Hắn cũng không ngờ khí thế vô hình tỏa ra từ thập phương huyền cung lại có sức mạnh lớn như vậy. Ngay cả những thiên kiêu như Sở Tùy Duyên và Mặc Linh Lung cũng không chịu nổi.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, dù sao họ cũng chỉ mới mở được cửu phương huyền cung, còn Mục Long lại có thể giết chết Ngự Hồn cảnh. Giờ, hắn mở được thập phương huyền cung thì thực lực cũng càng mạnh.
"Mục huynh, huynh... mở được thập phương huyền cung rồi à?"
Sao Sở Tùy Duyên cứ cảm thấy chuyện này cũng thuận lợi quá đi chứ, tuy Mục Long là hạng yêu nghiệt, nhưng thập phương huyền cung cũng không phải là chuyện nhỏ, ít nhất cũng phải đi từng bước một. Hắn lại trái ngược, mở liên tục hai phương huyền cung, cảm giác như đang giỡn vậy.
"Ừ, đúng vậy, ta không chỉ mở được thập phương huyền cung, mà còn tìm được bí quyết để mở ra nó", Mục Long mỉm cười nói.
"Cái gì?", lần này, ngay cả Kim Bá Thiên cũng ló đầu ra từ trong cái Hắc Oa của hắn ta. Ban nãy, khí thế của Mục Long thật sự quá đáng sợ nên hắn ta đã chui vào dưới Hắc Oa.
Mục Long thấy vậy không khỏi bậy cười: "Chỉ là thập phương huyền cung mà thôi, giờ ta đã biết cách phá tan gông xiềng của đạo thứ mười để mở huyền cung. Nếu các ngươi không ngại thì cứ dùng cách này thử một lần!"
"Cái này...", lúc này, ngay cả Mặc Linh Lung đều chấn động, kích động không nói nổi nên lời.
Đấy là thập phương huyền cung đó, tuy nó chẳng đáng là gì ở trong miệng Mục Long, nhưng ở trong mắt người đời, nó lại là một cảnh giới siêu nhiên.
Chưa nói đâu xa, chỉ nói ngày ấy ở trên sàn đấu sinh tử, vốn dĩ Giang Thiên Vũ chắc hẳn phải chết, nhưng sau khi hắn ta lộ ra thập phương huyền cung thì lại là một kết quả khác, khiến tông môn không tiếc đánh vỡ quy định trên sàn đấu sinh tử cũng muốn bảo vệ hắn ta.
Thập phương huyền cung, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Giờ, trong tay Mục Long lại nắm giữ cách mở ra nó. Điều này có nghĩa là gì?
Nếu chuyện cơ mật như vậy mà truyền ra ngoài thì không biết sẽ có bao người điên cuồng. Với một thế lực thì nó có thể sánh bằng chuyện tối mật trong tông. Vậy nên có thể thấy được giá trị của nó rồi đó.
Có thể nói, bí mật như vậy, dù có người nắm giữ nó thì chắc chắn cũng sẽ ăn nói cẩn thận, giữ kín như bưng. Đây cũng không phải là vấn đề có ích kỷ hay không.
Nhưng mà Mục Long lại cứ thế định nói cho họ biết!
Bọn họ biết, cái hành động đó có ý nghĩa như thế nào.
"Được rồi, chúng ta đã từng trải qua sống chết với nhau, chút chuyện nhỏ ấy có đáng là gì?", thấy họ đều lộ ra vẻ biết ơn, Mục Long cười xòa.
Sau đó, Mục Long bèn nói cho họ biết cách mở ra thập phương huyền cung.
Ba người đều là người cực kỳ thông minh, dưới sự chỉ bảo của Mục Long, họ giống như được khai sáng, rẽ mây nhìn thấy ánh mặt trời, trực tiếp đắm chìm trong tu luyện.
Mục Long thấy vậy khẽ gật đầu, sau đó đi ra khỏi hang động.
...
Cùng lúc đó, trong một hang động bí ẩn ở một chỗ khác trên đảo Phục Ma. Lúc này, đang có hai bóng người khoanh chân ngồi. Nếu Mục Long có mặt ở đây thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra thân phận của họ.
Hai người này chính là Giang Thiên Vũ và Hoàng Thiện đã biến mất nhiều ngày qua. Mà điều khiến người ta chấn động hơn là khí thể tỏa ra trên người họ rõ ràng là Ngự Hồn cảnh.
Không những vậy, khí tức dao động trên người họ còn hơn hẳn Ngự Hồn cảnh bình thường. Điều này cũng giống như suy đoán của Mục Long.
Dù sao, hai người này đều là người nhận được truyền thừa. Giang Thiên Vũ lại có thập phương huyền cung, nên có thể bỏ xa Ngự Hồn cảnh bình thường.
"Cuối cùng... chúng ta cũng đột phá...", Giang Thiên Vũ vẫn là một đầu tóc bạc, khoảnh khắc hắn ta mở mắt, một chút màu xám vắng lặng chợt lóe lên trong con ngươi, giọng nói lộ ra một sự âm trầm đầy rét lạnh.
"Đúng thế, chắc hẳn với sức mạnh của chúng ta bây giờ, nói là có thể hoành hành trên đảo Phục Ma này cũng không quá!", Hoàng Thiện nói xong, trên mặt toát ra nét kiêu ngạo, trên người hắn ta mơ hồ lộ ra một sự hung hăng tàn bạo đáng sợ giống như có một con dã thú đang ngủ đông trong cơ thể.
"Một khi đã như vậy, chúng ta xuất quan luôn đi, tìm con chó Mục Long kia rồi chặt hắn ra làm ngàn khúc. Ta chờ ngày này đã rất lâu rồi", nhắc tới Mục Long, Giang Thiên Vũ vẫn có chút nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa không khống chế được khí thế trên người.
Nhưng Hoàng Thiện lại bình tĩnh hơn Giang Thiên Vũ rất nhiều, thấy hắn ta như thế bèn nói: "Thiên Vũ sư đệ, bình tĩnh chút đừng vội nóng. Thực ra, sao ta lại không muốn nghiền tên Mục Long kia thành tro chứ? Nhưng đệ có còn nhớ lời nói lúc trước của Giang Thiên Tứ sư huynh khi ở trong tông môn không?"