Thậm chí lúc này Hồn Anh Yêu Thụ còn có dấu hiệu muốn chạy trốn, nhưng Mục Long sẽ cho nó cơ hội đó sao?
Trong khoảnh khắc ấy, hắn mau chóng thúc giục cánh Phong Lôi, bay lên trên Hồn Anh Yêu Thụ, áo nghĩa của Nộ Đào Cửu Trọng Phá lại được thi triển lần nữa, phát ra sức mạnh gấp chín lần, Mục Long đánh ngay đầu Hồn Anh Yêu Thụ với thần kích Như Ý trong tay.
Tiếng xẹt vang lên, Hồn Anh Yêu Thụ không tránh kịp nên bị hắn chém làm hai nửa, tách ra hai bên.
Nếu như là yêu thú thông thường thì bị bổ đôi như thế chết là cái chắc, nhưng dù sao Hồn Anh Yêu Thụ vẫn là cây.
Cây cối bình thường cũng sinh sôi nảy nở được chứ đừng nói là một sinh linh như Hồn Anh Yêu Thụ. Sức sống của nó dồi dào hơn thụ yêu phổ thông rất nhiều.
Vì vậy bản thể Hồn Anh Yêu Thụ vừa bị Mục Long một kích chém làm hai thì bên nối với rễ chính xảy ra biến đổi kì lạ.
Mục Long thấy hơi nóng phả tới, một ngọn lửa màu đen quái lạ bốc cháy trên rễ cây hệt như truyền thuyết hồ Ma Diễm có ma trơi đen trên mặt hồ lúc thủy triều dâng vậy.
Ngọn lửa màu đen vừa bùng cháy thì nửa bên Hồn Anh Yêu Thụ bắt đầu chạy trốn thật nhanh, dễ thấy nó đã quyết định vứt bỏ nửa bên còn lại. Nó không chọn trở lại hồ Ma Diễm lần nữa mà lẩn trốn vào trong đảo Phục Ma.
Hơn nữa, trong lúc chạy trốn có vài quả Hồn Anh từ người nó rơi xuống đám đông bên dưới.
Ban đầu Mục Long muốn đuổi theo nhưng tốc độ chạy trốn của Hồn Anh Yêu Thụ thực sự quá nhanh, chưa kể nhiệt độ của ngọn lửa cũng làm hắn thấy vô cùng nguy hiểm nên cũng bỏ suy nghĩ đó.
Mục Long đón lấy nửa kia Hồn Anh Yêu Thụ vừa đánh trúng, cẩn thận đếm, được mười ba quả Hồn Anh.
Một nửa cơ thể này đã bị Hồn Anh Yêu Thụ vứt bỏ thì đã là vật vô chủ, thuộc về Mục Long rồi.
Sau đó hắn hái từng quả Hồn Anh xuống.
Một quả Hồn Anh có thể đào tạo ra một Ngự Hồn cảnh, đằng này có đến mười ba quả luôn ối dồi ôi.
Hình ảnh ấy khiến tất cả mọi người đều nảy lòng tham, nếu ai khác lấy được chúng thì có khi bọn họ đã chạy tới chen chúc nhau, tranh giành bằng mọi giá rồi.
Nhưng giờ đây họ đành nhìn nhau trong bất lực thôi, vì chủ nhân của chúng đã là Mục Long.
Trước đó nếu không nhờ hắn, e rằng họ đã trở thành phân bón cho Hồn Anh Yêu Thụ mất rồi.
Hơn nữa đến một sinh linh hung tàn như Hồn Anh Yêu Thụ cũng bị Mục Long một kích bổ đôi, phải chạy trốn thì nói gì đến bọn họ?
"Đều là người với nhau mà sao khác quá, chúng ta liều sống liều chết vì một quả Hồn Anh, còn người ta vừa động thủ đã lấy được một nửa Hồn Anh Yêu Thụ luôn nói gì là quả!"
"Nghe nói toàn thân Hồn Anh Yêu Thụ đều là bảo bối, ngoài quả thì cành cây của nó cũng uống máu ăn thịt rất nhiều sinh linh, tinh khí dồi dào lắm..."
Nhưng cũng có người mừng thầm trong bụng, vì lúc Hồn Anh Yêu Thụ chạy trốn có vài quả Hồn Anh rơi xuống chỗ bọn họ.
Lúc ấy ai cũng đang bận rộn giết cá ma quỷ, có người thừa cơ lấy được một quả Hồn Anh, tiếp đó chỉ cần tìm một chỗ yên tĩnh và luyện hóa nó là có thể bước vào Ngự Hồn cảnh rồi.
"Tiếc là để Hồn Anh Yêu Thụ chạy trốn mất, mình vẫn chưa điều tra được vì trong bản thể của nó ẩn chứa hơi thở của Ma tộc".
Mục Long cẩn thận nghiên cứu thân thể trong tay, nhưng nửa bên cơ thể sau khi bị Hồn Anh Yêu Thụ vứt bỏ đã thành vật chết, chẳng còn khí tức gì ngoài tinh khí phong phú cả.
Bên cạnh đó, cũng có một việc đang là mối bận tâm của Mục Long, đó là ngọn lửa đen rực cháy trên cơ thể Hồn Anh Yêu Thụ trong lúc nó bỏ trốn.
Ngọn lửa đen ấy cực kỳ giống ma trơi đen khi nước trong hồ Ma Diễm dâng lên trong truyền thuyết. Không những thế, ngay thời điểm ngọn lửa ấy bùng lên, Mục Long cảm giác hơi thở Ma tộc trên người Hồn Anh Yêu Thụ trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Tất cả mọi chuyện đều quá kì lạ.
"Thôi kệ, sau trận đánh này Hồn Anh Yêu Thụ đã bị chém mất rễ chính và một nửa cơ thể, tạm thời phải trốn, chưa xuất hiện ngay đâu".
Mục Long nhìn về phương xa và tính toán những gì mình đạt được, có thể xem như rất phong phú.
Đến bản thân hắn cũng không ngờ mình sẽ có được thu hoạch khả quan như thế chứ đừng nói là người khác.
Ban đầu Mục Long tới đây để thử vận may thôi, có được một quả Hồn Anh là tốt lắm rồi, thu hoạch hôm nay đã vượt ngoài dự đoán của hắn.
"Đi thôi, đến giờ chia của rồi!", Mục Long nhìn Sở Tùy Duyên, Mặc Linh Lung và những người khác, khẽ cười.
"Bọn ta cũng có phần sao?", Sở Tùy Duyên nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết, bởi dù sao đây cũng là chiến tích do Mục Long một mình giành lấy, thực lực của họ thậm chí còn không có tư cách giúp một tay.
"Sở huynh không cần thì thôi vậy...", Mục Long cố ý đùa.
"Khụ khụ, cần chứ, sao lại không cần? Ta đã nói quả Hồn Anh có duyên với chúng ta rồi mà, may bây giờ nhờ ơn Mục huynh, đã có duyên thì phải tùy duyên thôi..."