Ở nơi máu biến mất, hồ nước lần nữa trong suốt trở lại, lóe lên màu xanh biếc, nhìn không những không có chút quỷ dị nào, trái lại còn có chút thánh khiết.
Nhưng đúng lúc này, Mục Long lại phát hiện một hiện tượng vô cùng quỷ dị.
Thi thể của lũ yêu thú kia, tất cả đều trở nên khô đét, cơ thể hoàn toàn không tồn tại chút máu nào.
"Ơ... Sao có thể chứ?", hắn có chút hoảng sợ. Nếu như có một con yêu thú biến thành thây khô thì có lẽ là lúc đánh giết, đã bị hút khô máu. Nhưng hôm nay, tất cả thi thể yêu thú đều biến thành bộ dạng này.
Phải biết rằng, đám yêu thú kia chết, tính tới tính lui cũng mới chỉ một ngày thôi. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, sao mà biến thành thây khô được chứ?
Hơn nữa, lúc trước Mục Long vơ vét hồn thú, thậm chí trước khi chiến đấu với Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp, xác đám yêu thú đó vẫn bình thường.
Vậy có nghĩa là, trong một khoảng thời gian cực ngắn, đống yêu thi này đã bị một loại năng lượng thần bí hút khô huyết dịch. Đúng là quỷ dị mà.
Nhưng cho dù thủ đoạn có cao minh hơn nữa, cũng không thể nào khiến huyết dịch vô căn cứ biến mất được.
Nghĩ đến đây, Mục Long không khỏi đưa mắt nhìn hồ Ma Diễm. Lúc trước, nước trong hồ này có màu máu. Có lẽ, huyết dịch trong thi thể đám yêu thú đã chảy hết vào hồ Ma Diễm.
Đó là máu của cả mấy chục ngàn yêu thú, rốt cuộc hồ Ma Diễm này ẩn giấu sự tồn tại quỷ dị tới mức nào?
"Chẳng lẽ lại là vật kia?", nhìn huyết sắc trong hồ biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Mục Long không khỏi trở nên nghiêm túc.
Có lẽ, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Mục Long, rất nhiều người đều chấn động, nên đã quên mất vì sao bọn họ tới đây. Nhưng Mục Long lại vô cùng rõ.
Từ đầu tới giờ, Hồn Anh Yêu Thụ chưa từng lộ mặt. Lúc trước Mục Long đã nghi ngờ, lần bùng nổ thú triều này có thể có liên quan đến nó. Nhưng lần này, tất cả máu tươi của yêu thi đều bị rút sạch, cảnh tượng quỷ dị này, lại lần nữa chỉ hướng về phía nó.
"Nhưng nếu thật sự là nó, thì thực lực của yêu thụ này đã đến mức nào rồi?", Mục Long ngưng mắt, cẩn thận suy tính, bởi vì, trong này còn có chút khả nghi. Nếu như thú triều thật sự do Hồn Anh Yêu Thụ gây nên, vậy nó đã sử dụng thủ đoạn gì chứ?
Đang lúc Mục Long suy tính, trong hồ Ma Diễm đột nhiên vang lên âm thanh quỷ dị.
"Ùng ục... Ùng ục...", âm thanh này giống như là người sắp chết đuối phun nước ra, cũng giống như sau khi cổ họng bị cắt, máu tươi liên tục phun.
Mà âm thanh này lại truyền tới từ giữa hồ Ma Diễm, nơi đó xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.
Trong vòng xoáy đó có một cái bóng xanh khổng lồ chậm rãi nhô lên, lộ ra khỏi mặt nước.
Đó là một cái cây hình dáng kì lạ, cành khô to khỏe, đen nhánh như than, lá cây màu xanh, như chiếc quạt lá, lại là một màu xanh khác thường, xanh nhạt. Lá cây màu xanh đậm, giống như mắt sói trong đêm rét buốt, ma chơi trên núi hoang, xanh đến rợn người, xanh đầy tử khí, không có chút sự sống nào.
Mà trên cái cây xanh đậm đó có một loại trái trắng muốt, xinh đẹp, nhìn như đứa trẻ trong phôi thai, nhưng lại nhỏ hơn nhiều, treo ở đầu cành, phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Hồn Anh Yêu Thụ!", Mục Long nhìn chằm chằm cái bóng giữa hồ. Xem ra, huyết dịch của đám yêu thú này, quả thực đã bị Hồn Anh Yêu Thụ hấp thu.
Trước đó đã có tin hồn, Hồn Anh Yêu Thụ sinh trưởng trên một hòn đảo trên hồ. Hôm nay, hòn đảo kia cũng xuất hiện rồi.
Đó là một hòn đảo màu đen kịt, màu sắc còn đen hơn cả cành khô của Hồn Anh Yêu Thụ, thậm chí còn ánh lên chút màu đỏ máu, chảy ra ngoài, không ngừng lưu chuyển.
Có điều, Mục Long nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, đó căn bản không phải là đảo, mà là dây leo của Hồn Anh Yêu Thụ kết lại tạo thành.
Đám dây leo ấy, tựa như những con rắn độc, quấn chặt bên nhau, không chừng chuyển động, khiến người xem nổi gai ốc.
"Nhưng mà, sao đột nhiên nó lại xuất hiện lúc này chứ? Vì sao?", theo như hiểu biết của Mục Long, Hồn Anh Yêu Thụ vô cùng hung tàn, chỉ cần là vật sống xung quanh, rất ít thứ có thể chạy thoát nó.
"Chẳng lẽ...", Mục Long nhìn những tu sĩ mặt hơi đờ đẫn ven hồ, trong lòng nảy sinh cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Đúng lúc này, dây leo của Hồn Anh Yêu Thụ nháy mắt tản ra, như là rắn rết, phi như bay trong nước, phóng về phía mọi người.
"Vèo vèo..."
Chỉ chớp mắt, đám dây leo kia đã lao ra khỏi mặt nước, múa may trên không, như là vòi của ác ma, cả ngàn dây, liên tục đong đưa.
Trong khoảnh khắc đó, Mục Long có thể cảm nhận được yêu đằng kia tỏa ra loại năng lượng quỷ dị, khiến hắn ngẩn ngơ.
Nhưng dù sao Mục Long cũng là người đạo tâm như ma, trong chớp mắt đã tỉnh táo lại.
"Ảo giác, đúng vậy, yêu đằng của Hồn Anh Yêu Thụ có năng lực tạo ảo giác, những sinh linh bị nó gây ảo giác sẽ trở thành thức ăn của nó!"
"Không tốt!", Mục Long xoay người nhìn lại, phát hiện được sự khác thường của mọi người.
Năng lượng đó quá mức quỷ dị và mạnh mẽ, ngay cả người đạo tâm như ma, có tinh thần thép như Mục Long cũng đã ngây ngẩn, huống chi là những người khác?
Mấy cường giả Ngự Hồn cảnh kia đều ngồi xổm trên đất, hai tay che đầu. Đầu bọn họ đau như muốn nứt ra, thần hồn có chút hỗn loạn, chỉ có thể không ngừng giãy giụa.
Ngự Hồn cảnh còn như vậy, nói chi những người khác.
Những cường giả Bích Cung cảnh đã hoàn toàn chìm vào ảo giác.