Nhưng mà lớp ngụy trang của Giang Thiên Tứ đúng là quá tốt, sợ là ngay cả chính gã cũng tin, chứ không cần phải nói đến người khác.
Sở dĩ như vậy, đầu tiên là bởi vì trong lòng gã cảm thấy may mắn, thứ hai là vì đạo đức, nếu như Mục Long không cho, đó chính là tự hủy hoại danh dự, bị người ta coi rằng không có chút nhân tính, không hề có tình người, sẽ khiến hắn bị rất nhiều người trong tông môn chán ghét, bị đệ tử nội môn nói cho không ngóc đầu lên được.
Chỉ là có lẽ Giang Thiên Tứ không nghĩ tới rốt cuộc gã vẫn xem thường Mục Long, hoặc có thể nói là căn bản không hiểu hắn.
Năm đó Mục Long vốn là thiên tài số một trong thành Hàn Giang, nhưng sau khi long mạch bị tước đoạt đã trở thành một kẻ vô dụng, chịu hết nhục nhã và xem thường, nếu như hắn thật sự quan tâm đến cái nhìn của người khác thì sao có thể kiên cường chống đỡ được bốn năm chứ, chỉ sợ đã sớm tìm một cái cây treo cổ tự vẫn rồi.
Nhưng tình huống hôm nay vẫn chưa phát triển đến mức bị người ta chửi rủa, nếu có thể thì chẳng ai tình nguyện chui vào trong bẫy cả.
Một chớp mắt sau, trong tay Mục Long đã xuất hiện một vật, đó là một chiếc nhẫn.
"Vốn dĩ nếu lấy hành vi trước kia của Giang Thiên Vũ, ta chiếm những thứ này làm của riêng cũng không phải là không ổn, nhưng ta không phải là người có trái tim sắt đá, chỉ là chiến lợi phẩm mà thôi, hôm nay ta sẽ dứt khoát trả lại nhẫn trữ vật cho ngươi, Giang sư huynh muốn tìm thứ gì thì cứ từ từ tìm đi".
Quả thật Mục Long chưa từng động tới nhẫn trữ vật của Giang Thiên Vũ, trừ Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử lúc trước bị Mục Long lấy được ra thì có vẻ Giang Thiên Vũ cũng không còn những bảo vật gì khác.
Còn về trong nhẫn trữ vật, Mục Long đã xem qua, đại khái chỉ có Huyền Linh đan, công pháp tuyệt học, đồ dùng thường ngày, còn có mấy thứ đồ linh khí nữa, nhưng cũng không có tác dụng mấy đối với Mục Long.
Nếu Giang Thiên Tứ đã bày ra mưu kế này, Mục Long sẽ dứt khoát nhân cơ hội tương kế tựu kế, muốn gã nếm mùi đau khổ, dù sao Mục Long sẽ không bao giờ giao Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử kia ra.
Nhưng người ngoài cũng không biết những chuyện đó, thấy hành động này của Mục Long thì trong lòng vô cùng chấn động.
Đây chính là hai linh khí tuyệt phẩm đấy!
Linh khí chính là phần thưởng dành cho tu sĩ Ngự Hồn cảnh, có một linh khí cao cấp thì sẽ có thể khiến cho lực chiến bản thân tăng vọt, mà ý nghĩa của linh khí tuyệt phẩm càng không cần phải nói, giá trị không hề rẻ.
Nhưng đối mặt với thứ đặc biệt như vậy mà Mục Long vẫn vô cùng bình tĩnh cười một tiếng, ở trong mắt mọi người, sự quyết đoán này đúng là không phải thứ mà người thường có thể so sánh được.
Hơn nữa, Giang Thiên Vũ bị Mục Long đánh chết ở trong thí luyện Phục Ma.
Đánh chết đối thủ đương nhiên có thể lấy được tất cả mọi thứ của đối thủ, đây gần như là đạo lý mà tất cả mọi người trong thế giới tu giả đều biết.
Mục Long vì muốn ủng hộ tình cảm anh em của Giang Thiên Tứ mà trực tiếp trả lại, điều này đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Trong phút chốc, hình tượng của Mục Long ở trong lòng mọi người đã trở nên cao lớn chói lọi, làm người ta khâm phục.
Lại nói sau khi Giang Thiên Tứ lấy được nhẫn trữ vật của Giang Thiên Vũ đã vui mừng quá đỗi mà lập tức kiểm tra, cho rằng có thể lấy được Thất Sát Diệt Hồn Trùy và La Sát Đồng Tử dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà sau khi gã lấy thần hồn lực cẩn thận lục soát mỗi một xó xỉnh trong nhẫn trữ vật liền lập tức cảm thấy mất mát, trong nhẫn trữ vật kia nào có bóng dáng của đống bảo vật đó.
Giờ phút này, trong lòng Giang Thiên Tứ co rúm.
Gã ý thức được mình bị Mục Long đùa bỡn, rất có thể đối phương đã sớm nhìn ra mục đích của mình, nhưng vẫn giả vờ như không biết mà diễn trò, nghĩ như vậy, sắc mặt gã trở nên vô cùng khó coi.
Gã nhìn chằm chằm Mục Long, ánh mắt sắc bén dừng trên người hắn khoảng mấy giây, sau đó dứt khoát cười lạnh, vạch trần: "Xem ra tên khốn ngươi định lật lọng, quyết tâm muốn nuốt hai thứ kia?"
Mục Long thấy vậy cũng cười nhạt trong lòng: "Rốt cuộc không nhịn được nữa sao? Ta còn cho rằng ngươi rất giỏi kiên nhẫn chứ?"
Ngay sau đó, Mục Long làm ra vẻ không hiểu gì cả, nhìn Giang Thiên Tứ nói: "Giang sư huynh, ngươi nói vậy là có ý gì? Theo lý mà nói, tất cả đồ của Giang Thiên Vũ vốn nên thuộc về ta, mà nay ta đã tốt bụng trả lại, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, sao lại có thể nói ra lời độc ác như thế?"
Giang Thiên Tứ nhìn thấy dáng vẻ đó của Mục Long liền tức điên lên, đồng thời cũng có chút hối hận, nếu như sớm biết Mục Long lắm mưu mô như vậy, gã sẽ nghĩ biện pháp khác, nhân lúc đối phương không đề phòng để lấy hai thứ này.
Mà hôm nay nếu đã bứt dây động rừng, gã cũng không có đường lui, chỉ có thể ngửa bài thôi.
Vẻ mặt của gã đã thay đổi hoàn toàn, không còn dáng vẻ khiêm tốn lễ phép như lúc trước nữa, mà thái độ trở nên cương quyết, vênh váo hung hăng.
Có lẽ đây mới là hình dáng vốn có của gã.
"Mục Long, thân là sư huynh, ta cần phải nhắc nhở ngươi một câu, có một vài thứ không nuốt nổi thì đừng có miễn cưỡng, coi chừng ăn no đến chết đấy", trong giọng nói của Giang Thiên Tứ tràn đầy uy hiếp.
"Giang sư huynh nói cái gì thế, ta hoàn toàn không hiểu", Mục Long quyết tâm giả bộ, nếu màn kịch này đã bị Giang Thiên Tứ kéo màn che ra, nhưng hắn đã nhập vai diễn thì sẽ không có lý nào dễ dàng kết thúc được.
Giang Thiên Tứ ngươi không hát, ta sẽ tiếp tục hát cho ngươi nghe!
Nghe hắn nói như thế, chút kiên nhẫn còn sót lại của Giang Thiên Tứ đã hoàn toàn bị hao hết, hơn nữa lửa giận còn không ngừng dâng lên trong lòng.