"Xem ra bọn họ cũng biết về truyền thừa, dù sao nghe Tượng Vương tiền bối nói, trong số những đệ tử các đời có không ít người muốn thử lấy được truyền thừa kia, nhưng chưa từng có người nào thành công, bởi vậy việc này cũng không lạ lắm, nhưng mà ta đang nghĩ nếu bọn họ đã biết được việc này, như vậy rất có khả năng có được bản đồ trong tay", Mục Long dừng bước lại, tỉnh táo phân tích.
"Từ đó chúng ta chỉ cần đi theo dấu chân của bọn họ, nhưng bọn họ đã dám đến đây tìm kiếm truyền thừa, chắc chắn sẽ không phải đệ tử bình thường, cho nên tiếp theo chúng ta phải cẩn thận hơn nữa", Mục Long dặn dò.
"Ừm!"
Nghe vậy, Kim Bá Thiên cũng khẽ gật đầu, hai người đi theo dấu chân, tìm kiếm một đường, cuối cùng đã đến trước một cánh cửa khổng lồ.
Cánh cửa kia tối tăm mà sâu hun hút, giống như là thú dữ Hồng Hoang mở miệng lớn ra muốn nuốt hết tất cả, cực kỳ đáng sợ.
Trước cánh cửa dựng thẳng một tấm bia lớn, phía trên khắc bốn chữ to "Trấn Ma Thiên Uyên".
Dòng chữ này đỏ như máu, giống như là dùng máu tươi của một loại sinh linh nào đó viết lên vậy, mà lại như có sức mạnh trấn áp rất lớn, khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ hãi, không dám tùy tiện mạo phạm.
"Xem ra Hoan Nhi đoán không sai, đảo Phục Ma quả nhiên là nơi để trấn ma, Trấn Ma Thiên Uyên, Bá Hoàng Trấn Ma Tượng... Có lẽ, truyền thừa kia đang ở ngay trong đó!", trong lòng Mục Long hơi rung động, sau đó ánh mắt càng thêm kiên định, dứt khoát bước vào bên trong Trấn Ma Thiên Uyên.
Trấn Ma Thiên Uyên nối thẳng xuống dưới mặt đất, mặc dù không biết điểm cuối cùng thông tới đâu, nhưng khi hắn không ngừng đi sâu vào, ma khí trong đó cũng càng thêm dày đặc.
Mục Long có huyết mạch Thao Thiết, đương nhiên là không sợ, nhưng Kim Bá Thiên lại không được.
May mắn hắn ta có Hắc Oa bảo vệ, lúc ma khí xâm nhập vào, mặt ngoài của Hắc Oa sẽ hiện ra một tầng lửa đỏ bao phủ Kim Bá Thiên ở bên trong, hễ có ma khí gặp ngọn lửa kia thì sẽ tan biến trong nháy mắt.
Dần dần, Mục Long đã có thể nghe được một chút âm thanh quái dị truyền đến từ sâu trong Trấn Ma Thiên Uyên.
Âm thanh này giống như tiếng rống của một loại quái thú nào đó, có thể ảnh hưởng đến cảm xúc và tâm tính của người khác, Mục Long cảm giác được rất rõ trong lòng của hắn đã sinh ra ngọn lửa giận vô hình, mang theo một chút cảm xúc ngang ngược.
"Đây là ma âm, có thể làm lòng người hỗn loạn!"
Trong lòng Mục Long hiểu rõ, nhưng hắn là người có đạo tâm như ma, trong lòng vô cùng kiên định, những tâm trạng tiêu cực này không tạo ra ảnh hưởng gì với hắn.
Về phần Thạch Vô Địch, bản thể của nó là đá Phong Lôi Thần, linh vật của trời đất, trước khi tiến vào Trấn Ma Thiên Uyên, nó đã nói muốn giúp Mục Long trừ tà, muốn tim hắn vững như đá, cho nên nó đã sớm để bản thân rơi vào yên lặng, miệng và mắt đều biến mất, nhìn không có gì khác với những cục đá bình thường.
Còn về phần Kim Bá Thiên, phía sau hắn ta có Hắc Oa, khi những ma âm quỷ dị này truyền đến, Hắc Oa kia sẽ chấn động mạnh một cái, phát ra những âm thanh hùng vĩ giống như tiếng chuông cổ vang vọng bốn phía, có thể xua tan ma âm.
"Hắc Oa này đúng là thứ tốt!", Mục Long càng chứng kiến nhiều, càng cảm thấy Hắc Oa này không đơn giản, rất có thể là bảo vật thời đại Thượng Cổ, nhưng mà trong lòng hắn lại không có chút ham muốn nào, dù sao đây là cơ duyên của Kim Bá Thiên.
Không biết đi được bao lâu, bọn hắn rốt cục đã đi tới đáy của trấn Ma Thiên Uyên.
Ma khí nơi này, đã đạt tới một loại trình độ cực kì khủng bố, tu sĩ tầm thường ở đây, sợ rằng sẽ lập tức bị ma khí Ăn Mòn.
Sau lưng Kim Bá Thiên, Hắc Oa hoàn toàn biến thành đường vân đỏ dày đặc, hoa văn lại xuất hiện, tựa như nham thạch chảy ra, trong ma khí đen thui, dị thường chói mắt.
Trên đường đi, Mục Long cũng nhìn thấy rất nhiều thi thể, bởi vì bị ma khí ăn mòn nên đều trở nên đen sì, chỉ có thể thấy được loáng thoáng từ trên đạo bào của bọn họ là đệ tử của Tiêu Dao Thần Tông.
"Có lẽ đây chính là đệ tử kỳ trước đến tìm kiếm truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng, bởi vì không thể ngăn cản được ma khí xâm lấn nên mới chết giữa đường", Mục Long quan sát thấy.
Nhưng những thi thể này đều là chết rất lâu rồi, cũng không có cái nào là mới cả, nói rõ cách khác hai người bước vào cấm địa màu đen sớm hơn bọn họ hoặc là vẫn chưa tiến vào Trấn Ma Thiên Uyên, hoặc là đã đi tìm nơi có truyền thừa rồi.
Khả năng thứ nhất cơ bản có thể loại trừ, bởi vì Mục Long đi theo dấu chân này vào Trấn Ma Thiên Uyên, vậy thì chỉ còn lại khả năng thứ hai.
"Xem ra trên người hai người kia có lẽ cũng có bảo vật chống lại ma khí!"
Mục Long suy đoán, bọn họ đã đi tới dưới đáy của Trấn Ma Thiên Uyên.
Nơi này có từng tế đàn màu đen đứng sừng sững, có khoảng bảy bảy bốn mươi chín cái, tất cả đều quay chung quanh một cái tế đàn khổng lồ, dường như đang xếp theo một loại quy luật nào đó.
Mà giờ phút này, không ngờ trên tế đàn to lớn kia lại có hai bóng người, nhìn quần áo trên người thì chính là đạo bào của đệ tử ngoại môn Tiêu Dao Thần Tông.
Nhưng mà bây giờ bọn họ giống như đang tiến hành một loại nghi thức cổ xưa.
Bọn họ rạch cánh tay của mình ra, mặc cho máu tươi không ngừng chảy xuống, trong miệng lẩm bẩm gì đó, khí tức trên người bọn họ cũng càng thêm mạnh mẽ, nhưng khí tức kia không phải là chân nguyên và linh lực, mà là ma khí.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của hai người kia, Mục Long lại giật mình lần nữa.
"Phong Hành Liệt, Lê Kiêu, hai người này là thiên tài xếp thứ hai và thứ tư trong bảng Sơn Hà, tại sao lại biến thành bộ dáng như vậy?", trong lòng Mục Long cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Không tốt, Long ca ca, rất có thể hai người này đã bị Ma tộc khống chế, bọn họ đang tiến hành một loại nghi thức hiến tế, có thể liên hệ với một vài thứ vô cùng mạnh mẽ", Hoan Nhi nhắc nhở.
"Cái gì, cô nói là hai người này không phải tới để tìm truyền thừa của Bá Hoàng Trấn Ma Tượng, mà là đến liên hệ, thậm chí có thể là đến giúp đỡ Ma tộc thoát khỏi phong ấn?", trong lòng Mục Long cực kỳ kinh hãi, lập tức không rảnh suy nghĩ nhiều, trực tiếp hóa ra Phong Lôi Song Dực lao thẳng về hướng hai người kia.
Hắc Oa phía sau Kim Bá Thiên dường như cũng phát hiện ra một màn khác thường này, đường vân mặt ngoài càng thêm rõ ràng, vọt thẳng về hướng hai người kia.
Bên trên tế đàn, hai người kia phát hiện ra một màn này, trong lòng cũng rất rung động, nhưng rõ ràng đôi mắt của bọn họ đã đỏ rực như máu, lóe ra ánh sáng tà ác và khát máu.