Chương 107: Một trận chiến thành danh
"Ha ha ha, đây là số mệnh đó. Mục Long, nếu hôm nay ta thắng thì ta có thể tùy tiện giết ngươi. Nhưng ngươi thắng, lại không giết được ta, vì ta có thập phương huyền cung!"
"Hôm nay, ngươi không giết được ta thì ngày sau ta chắc chắn sẽ giết ngươi!", Giang Thiên Vũ điên cuồng chế giễu Mục Long y như một tên tiểu nhân đắc ý.
"A!"
"Nộ Đào Tam Trọng Phá!", Mục Long giận điên người, dốc hết sức lực đánh ra sức mạnh gấp ba lần, đập lên tấm chắn bằng pháp lực.
"Ầm!"
Tấm chắn pháp lực trong suốt kia lập tức phát ra một tiếng nổ, tuy không thể đánh tới Giang Thiên Vũ, nhưng dư chấn của nó cũng khiến mắt mũi miệng và hai tai của Giang Thiên Vũ chảy máu, câm miệng lại.
"Đủ rồi!"
Lúc này, trong hư không truyền đến một tiếng quát, sau đó cấm chế của sàn đấu sinh tử chợt mở ra, người của điện Pháp Vương lập tức hạ xuống sân.
"Mục Long, ta hỏi ngươi, trước khi ký Sinh Tử khế thì có phải Giang Thiên Vũ đã lấy người nhà ra để đe dọa ngươi đúng không?", một đệ tử trong điện Pháp Vương hỏi.
"Đúng vậy", Mục Long đáp.
"Vậy thì Sinh Tử khế kia đã không còn là hai bên tự nguyện ký kết nên không còn hiệu lực nữa. Giang Thiên Vũ kia coi thường quy tắc của sàn đấu sinh tử, vi phạm nội quy trong tông, phải phạt, dẫn người đi cho ta!", đệ tử kia nói xong bèn dẫn Giang Thiên Vũ đi.
Mục Long ở trên sàn đấu sinh tử nhìn thấy vậy thì nghiến răng ken két.
Sao hắn lại không biết ý của tông môn chứ? Nói gì mà phạt, rõ ràng là thấy Giang Thiên Vũ mở ra thập phương huyền cung nên cố tình bảo vệ hắn ta, còn dùng cái cớ vi phạm nội quy, toàn là bốc phét.
Giang Thiên Vũ có một câu nói rất đúng, nếu hôm nay Mục Long thua thì tông môn sẽ không ra mặt.
Mà lúc này, trong hư không phía trên Tiêu Dao Thần Tông, người đàn ông trung niên để râu quai nón đã xuất hiện trong Tụ Linh tháp lúc trước cũng đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên dưới.
"Lại là thập phương huyền cung, quy tắc cứ thế bị phá hủy dễ dàng như thế, đây có lẽ là điềm báo thế giới sắp loạn".
"Có điều, tên nhóc tên Mục Long kia thú vị đó chứ, Bích Cung cảnh tầng 2 lại có thể đè đầu cưỡi cổ hậu duệ của Thất Sát. Hơn nữa, cường độ cơ thể và chân nguyên cũng hiếm ai có thể sánh bằng trong cùng cảnh giới. Có lẽ, hắn mới là người có thể nhận được truyền thừa kia, cũng không biết tư chất ở những mặt khác như thế nào..."
"Ừ... lần này trong ngoại môn còn có vài mầm móng tốt, sao mình không tìm thời gian thí nghiệm nhỉ?", người đàn ông râu quai nón vuốt râu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiềm ngẫm, rồi lại biến mất trong hư không.
Mọi người dưới sàn đấu sinh tử cũng bất ngờ, trong trí nhớ của họ thì chuyện như này cũng là lần đầu tiên xảy ra.
Trên sàn đấu sinh tử thì rất khó biết sống chết, họ từng thấy hai bên cùng nhau đồng quy vu tận, lại chưa từng thấy cả hai cùng sống sót rời khỏi sàn đấu.
Đệ tử trong điện Pháp Vương đã nhúng tay vào thì những người khác còn có thể làm sao nữa?
...
Cùng lúc đó, trên tấm bia lớn đứng sừng sững ở giữa ngoại môn của Tiêu Dao Thần Tông lập lòe ánh sáng là vô số cái tên.
Đây là bảng Sơn Hà, đại biểu cho vinh quang cao nhất của đệ tử ngoại môn. Không ngoa chứ, có thể ghi tên lên bảng chính là giấc mơ và mục tiêu của toàn bộ đệ tử trong ngoại môn.
Nhưng 9000 đệ tử ngoại môn thì chỉ có 500 người mạnh nhất mới có tư cách ghi tên lên bảng Sơn Hà. Hễ ai có tên trên bảng cũng đều là những thiên tài. Vả lại, còn có thể hưởng thụ đãi ngộ cao hơn đệ tử bình thường rất nhiều.
Hai năm trước, Giang Thiên Vũ có biệt danh "đồ tể Đao Quỷ", lại sáng lập nên "hội Thiên Vũ" một trong 5 thế lực lớn, một đường nổi lên xông thẳng đến vị trí thứ 12 trên bảng.
Nhưng giờ phút này, thứ hạng trên bảng Sơn Hà lại xảy ra biến hóa, thứ tự của Giang Thiên Vũ trực tiếp rớt xuống hạng 13, còn vị trí của hắn ta lại được thay bởi một cái tên, Mục Long.
Thứ hạng trên bảng Sơn Hà chủ yếu dựa vào hai loại để đánh giá, đầu tiên là ngoại môn đại bỉ được tổ chức 3 năm một lần, thứ hai là sàn đấu sinh tử.
Mà giờ, Mục Long đã đánh bại Giang Thiên Vũ trên sàn đấu sinh tử nên đương nhiên có tư cách thay thế vị trí của hắn ta.
Song, dù tin tức Giang Thiên Vũ bị đánh bại đã truyền khắp ngoại môn cũng không chấn động bằng giờ phút này.
Theo mọi người, mấy chữ Mục Long, thứ 12 trên bảng Sơn Hà được khắc trên đó mới là đại biểu cho thực lực chân chính trong ngoại môn.
Chỉ tiến vào ngoại môn 5 ngày đã được ghi tên trên bảng Sơn Hà, đã thế còn là vị trí thứ 12. Tốc độ nhanh chóng và thứ hạng cao như thế hỏi sao mọi người không rung động, không hâm mộ?
Thoáng chốc, cái tên Mục Long đã nhanh chóng vang lên như sấm bên tai ở ngoại môn. Hắn bị nói vô cùng kỳ diệu, đại khái chính là đệ tử có tốc độ tiến vào vị trí thứ 12 trên bảng Sơn Hà nhanh nhất từ trước đến nay ở Tiêu Dao Thần Tông.
Có lẽ là do hiệu ứng người nổi tiếng nên khi Mục Long trở về hội Bá Thiên, đã có rất nhiều đệ tử tụ tập ở cửa muốn tham gia vào hội. Trong đó còn có đệ tử trong hội Thiên Vũ lúc trước.
Dù là tông môn hay thế gian thì chỉ cần nơi nào có người thì nơi ấy đều lấy thực lực làm đầu.
Mọi người đều tận mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của Mục Long, nên nếu có thể tham gia vào hội Bá Thiên thì sẽ được hắn bảo vệ, hoàn toàn xoay người. Đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều đệ tử.
Có điều, chí hướng của Mục Long lại không ở đây và cũng không định làm lớn mạnh thế lực nên đều từ chối họ. Đợi hắn đi vào, Kim Bá Thiên đã chuẩn bị xong rượu thịt, kiễng chân ngóng chờ.
Tin tức Mục Long đánh bại Giang Thiên Vũ đã truyền khắp ngoại môn nên sao hắn ta có thể không biết?
Song, hai người còn chưa kịp nói gì nhiều, quản sự áo xanh của ngoại môn đã tới.
Được ghi tên trên bảng Sơn Hà thì đương nhiên đều là thiên tài trong ngoại môn, tông môn cũng sẽ chú trọng bồi dưỡng.
Dựa theo quy định của ngoại môn thì hễ là người có tên trong bảng Sơn Hà, mỗi tháng sẽ được thưởng 500 Huyền Linh đan và cũng sẽ tư cách tiến vào Tụ Linh tháp tu luyện một lần.
Chương 108: Tiến vào Tụ Linh tháp Đọc nhanh tại Tamlinh247.vn
Mà một khi được ghi tên vào hai mươi vị trí đầu tiên trên bảng Sơn Hà, một tháng có thể nhận được ước chừng tám trăm viên Huyền Linh đan, đồng thời còn được vào Tụ Linh tháp ba lần mỗi tháng.
So ra, một tháng, đệ tử ngoại môn bình thường chỉ nhận được mười viên Huyền Linh đan, đây chính là sự chênh lệch.
“Mục Long, chúc mừng ngươi được ghi tên vào bảng Sơn Hà, đây là phần thưởng của ngươi!”, vị quản sự áo xanh có chút tò mò đánh giá Mục Long, sau đó đưa cho hắn Huyền Linh đan và một lệnh bài bằng ngọc.
“Tám trăm viên Huyền Linh đan, nhiều như vậy…”, Mục Long đếm sơ qua, trong lòng không khỏi chấn động, không ngờ được ghi tên vào bảng Sơn Hà còn có được ưu đãi đến mức này.
Huyền Linh đan có xuất xứ từ điện Đan Vương, một trong ba vương điện lớn, để luyện chế nó, người ta phải thu thập linh khí đất trời, dung hợp nhiều loại linh dược mới có thể luyện thành, dược lực thuần khiết mà dồi dào, là thứ đệ tử ngoại môn không thể thiếu khi tu luyện.
Về phần lệnh bài kia thì chính là chứng cứ để có thể tiến vào Tụ Linh tháp.
“Tuy rằng không thể giết chết cái tên Giang Thiên Vũ kia, nhưng có được ưu đãi này thì lên Sinh Tử đài một lần cũng thật đáng giá”, Mục Long nghĩ thầm, sau đó chắp tay nói lời cảm ơn: “Làm phiền quản sự đại nhân rồi”.
Vị quản sự áo xanh có tu vi Ngự Hồn cảnh, còn cao hơn so với vị quản sự lúc trước dẫn dắt Mục Long.
Nhìn thấy Mục Long cũng không có ngông cuồng như lời đồn, vị quản sự kia gật đầu nói: “Đây là bổn phận của ta, không cần khách khí”.
“Thế nhưng…”, quản sự nói xong thì nhìn xung quanh.
“Quản sự đại nhân không cần băn khoăn, cứ nói đi đừng ngại”, Mục Long cười.
“Vậy thì ta đây đành nói thẳng, chắc hẳn ngươi cũng biết Giang Thiên Vũ có một người huynh trưởng, tên là Giang Thiên Tứ, là nhân vật thiên tài của nội môn phải không?”
“Ồ?”, nghe vậy, dường như Mục Long nghĩ đến điều gì đó.
Quản sự lại tiếp: “Tuy rằng tông môn có quy định, trên Sinh Tử đài, sống chết dựa theo ý trời, sau này không được trả thù, nhưng bên trong tông môn, lòng người phức tạp, tranh đấu gay gắt, không ngừng tính toán lẫn nhau, nghĩ lại năm đó ta cũng giống như ngươi, tuổi trẻ cuồng nhiệt, một lòng muốn trở thành cường giả, đắc tội với rất nhiều người, cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại ngoại môn làm quản sự…”
“Tất cả những gì cần nói ta đã nói xong, cố gắng bảo vệ tốt bản thân”, quản sự nói xong thì thở dài, dường như là nhớ lại rất nhiều chuyện năm ấy, sau đó, ông ta xoay người rời đi, trên tấm lưng lộ ra chút cô đơn.
“Nhắc nhở của quản sự đại nhân, Mục Long ghi nhớ trong lòng”, Mục Long nhìn vào tấm lưng kia, lần thứ hai chắp tay nói.
“Giang Thiên Tứ sao? Thiên tài nội môn…”
“Người đời có câu nhiều rận thì không sợ bị cắn, ta đã sớm có ước hẹn ba tháng với Pháp Vương, bây giờ lại nhiều thêm một Giang Thiên Tứ thì tính là gì?”
“Kế hoạch lúc này vẫn là sớm ngày gia tăng thực lực của bản thân, thời gian ba tháng cũng không còn nhiều nữa…”, ánh mắt Mục Long loé lên, trong đó hiện ra một tia sáng sắc bén, hắn nắm chặt lấy lệnh bài Tụ Linh tháp.
Sau khi nói chuyện phiếm, cơm no rượu say với Kim Bá Thiên, Mục Long cũng không bị thắng lợi trước mắt làm cho choáng váng đầu óc, hắn trực tiếp đi đến Tụ Linh tháp, dự định khắc khổ tu hành.
Bên ngoài Tụ Linh tháp bao phủ một tầng sáng, đây chính là cấm chế hộ tháp, những người không có phận sự thì không thể ra vào, nhưng Mục Long có được lệnh bài thông hành Tụ Linh tháp, tất nhiên là có thể đi lại không chút trở ngại gì.
Sau khi tiến vào Tụ Linh tháp, Mục Long cảm thấy linh hồn thư thái, dường như là thoải mái đến từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Tụ Linh tháp này không hổ là tồn tại nối liền với linh mạch, khí tức linh lực bên trong đó nồng đậm hơn linh khí bên ngoài ngoại môn gấp mười lần!
Hơn nữa, đây mới chỉ là vừa bước vào mà thôi.
Tiếp đó, Mục Long đi sâu vào trong, tìm được một mất thất trống, hắn lấy lệnh bài ra mở cấm chế, dự định đi vào đó tu hành.
“Đứng lại!”
Ngay khi Mục Long sắp bước chân vào mật thất, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”, Mục Long quay đầu lại hỏi.
“Ngươi chính là cái tên Mục Long mà người bên ngoài đang bàn tán xôn xao sao?”
Nhóm người kia tổng cộng có ba người, cầm đầu là một người đàn ông mặc trang phục màu vàng, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt ẩn ẩn mang theo sát khí, giọng điệu vô cùng ngông cuồng, bá đạo.
Thế nhưng Mục Long chỉ thản nhiên liếc hắn ta, nói: “Không phải!”
“Nói bậy, rõ ràng ngươi chính là Mục Long, còn dám lừa gạt ta”, người đàn ông áo vàng nói xong, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, lông mày nhíu lại một chỗ, dựng đứng lên.
Mục Long nở nụ cười nghiền ngẫm, nhìn hắn ta nói: “Ngươi đã biết rõ rồi mà còn muốn dùng cái giọng điệu chất vất kia để nói chuyện với ta, chẳng lẽ là muốn phô trương khí phách của ngươi trước mặt ta hay sao?”
“Làm loạn, ngươi có biết là ngươi đang nói chuyện với ai không?”, Mục Long vừa dứt lời, thiếu niên bên cạnh người đàn ông áo vàng đã mở miệng quát lớn.
Trên mặt Mục Long lộ ra vẻ trào phúng, cười nói: “Vì sao lúc các ngươi đi ra ngoài đều muốn dẫn theo một hai con chó vậy?”
Nghe được những lời này, thiếu niên kia lập tức nổi giận đùng đùng, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt phẫn nộ hét: “Ta chính là Triệu Cuồng Phong, cường giả đứng thứ bảy mươi hai trên bảng Sơn Hà, ngươi dám chửi ta là chó?”
“Cái gì? Ngươi chính là Triệu Cuồng Phong?”, Mục Long nghe vậy thì đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
“Hừ, xem ra ngươi còn có chút kiến thức, ta không thay tên, cũng không đổi họ, ta chính là Triệu Cuồng Phong!”, Triệu Cuồng Phong nói xong, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.
Thế nhưng trong chớp mắt, Mục Long dường như mất hết hứng thú, cũng không thèm liếc nhìn hắn ta, nói: “Thật có lỗi, ta nhớ nhầm, ta chỉ mới nghe qua gió Đông, Tây, Nam, Bắc, vừa rồi ngươi nói ngươi là cái gì phong?”
“Ngươi…Ngươi dám đùa giỡn ta?”, nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên làm người khác tức chết kia của Mục Long, rõ ràng là đang đùa giỡn hắn ta, trong lòng Triệu Cuồng Phong vô cùng giận dữ.
Hắn ta chính là nhân vật thiên kiêu nằm trong một trăm vị trí đầu trên bảng Sơn Hà, đã khi nào hắn ta bị người ta đùa giỡn như thế?
Chương 109: Lươn thành tinh
Chỉ là sau khi trêu chọc một hồi, Mục Long cảm thấy thật vô nghĩa, cho nên, hắn không thèm để ý đến người kia nữa, hắn nhìn ra được, người đàn ông mặc áo vàng kia mới là chủ.
“Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện nhìn chằm chằm Mục Long, lồng ngực phập phồng, đơn giản giới thiệu một câu, mấy chữ “Đứng vị trí thứ tám trên bảng Sơn Hà” được nói vô cùng vang dội, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Long cũng mang theo sự đối chọi gay gắt.
“Ha ha…”
Vốn dĩ, khi nghe được mấy chữ đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, hắn cảm thấy đáy lòng có chút rung động, thế nhưng khi nghe đến hai chữ cuối cùng, Mục Long không thể nào nhịn được nữa, không phúc hậu bật cười.
Mục Long lần nữa đáng giá Hoàng Thiện, hắn nhìn từ đầu đến chân người nọ, rồi mở miệng nói: “Thấy các hạ một thân áo vàng, khí chất hiên ngang, thanh tú phi phàm, thì ra là lươn thành tinh, trong Tiêu Dao Thần Tông này cũng có đệ tử Yêu tộc sao?”
*Thiện đồng âm với từ con lươn.
Vốn dĩ Hoàng Thiện còn tưởng rằng Mục Long đang khen hắn ta, nhưng khi nghe đến chỗ “lươn thành tinh”, sắc mặt Hoàng Thiện nháy mắt tối sầm lại.
“Là Thiện trong thiện lương!”, Hoàng Thiện cố nén nỗi tức giận, nghiến răng nghiến lợi sửa lại.
“Ta biết, Hoàng Thiện, nhưng mà nghe vẫn có chút trơn tuột…”
“Ngươi…ngươi có ý gì?”, Hoàng Thiện nghe được những lời này thì trừng mắt nhìn Mục Long, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đã đứng ở ranh giới chuẩn bị bùng nổ.
“Khụ khụ, hết cách, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, được rồi, ngươi tìm ta có việc gì?”, Mục Long hỏi.
“Hừ, ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, từ nay về sau căn mật thất này là của ta, ngươi có thể cút được rồi”, Hoàng Thiện khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Mục Long nhìn chằm chằm Hoàng Thiện, cười lạnh: “Nói như vậy, ngươi là muốn đến đây để hỏi tội ấy à?”
“Xem ra, ngươi vẫn có chút đầu óc, một khi đã như vậy thì ta cũng không ngại nói trắng ra, ngươi cũng biết, huynh trưởng của Giang Thiên Vũ là ai đúng không?”, Hoàng Thiện nghe xong thì cười lạnh, híp mắt hỏi Mục Long.
“Là ai, có phải là người nuôi lươn không?”, Mục Long ra vẻ đoán mò nói.
“Nói hươu nói vượn!”, Hoàng Thiện nghe thấy thì không bình tĩnh nổi nữa, thở hổn hển nói.
“Giang Thiên Vũ chính là đệ đệ của Giang Thiên Tứ, thiên kiêu của nội môn, Giang sư huynh từng dặn dò ta, muốn ta chăm sóc Giang Thiên Vũ, mà bây giờ, ngươi lại dám chặt đứt một tay của hắn ta trên Sinh Tử đài, sao ta lại có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi được?”, Hoàng Thiện dùng ánh mắt uy hiếp đánh giá Mục Long.
Mục Long nghe xong thì lập tức bật cười, cười đến mức có chút bừa bãi.
“Theo như lời ngươi nói, đáng lẽ ra ta nên bị Giang Thiên Vũ chém chết trên Sinh Tử đài hay sao? Nếu như thật sự có suy nghĩ như thế thì ta đây không thể không hoài nghi, ngươi thực sự là lươn thành tinh, đầu óc không được trọn vẹn”.
“Hẳn là ngươi cũng biết, những lời này của ngươi là đang đùa với lửa!”, trong cơ thể Hoàng Thiện ẩn ẩn xuất hiện một cỗ khí tức nóng bỏng.
“Không, ngươi sai rồi, không phải là ta đùa với lửa, mà là…”, Mục Long nói đến đây thì bỗng nhiên nhỏ tiếng lại.
“Hửm?”, trên mặt ba người hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Lươn”, cuối cùng Mục Long phun ra hai chữ.
Rốt cuộc Hoàng Thiện cũng không nhịn được nữa, chân nguyên toàn thân giống như lửa cháy mãnh liệt, trực tiếp thiêu đốt bên ngoài cơ thể, dưới ánh đỏ chiếu rọi của Liệt Hỏa Chân Nguyên, khuôn mặt hắn ta càng thêm vặn vẹo, phẫn nộ.
“Không biết sống chết, ngươi thật sự nghĩ rằng bản thân đánh bại được Giang Thiên Vũ thì có thể thoải mái hoành hành, không chút kiêng dè ở ngoại môn hay sao?”
“Hiện giờ, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ đứng thứ mười hai trên bảng Sơn Hà, làm sao có thể biết được sự khủng bố của mười vị trí đầu, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, vì sao Hoàng Thiện ta lại được xếp thứ tám!”.
Cái tên Hoàng Thiện này cũng có tu vi Tích Cung cảnh, chân nguyên toàn thân nóng bỏng như lửa, dường như có thể thiêu đốt tất cả, vô cùng bá đạo, hung mãnh, Mục Long có cảm giác hắn ta còn mạnh hơn so với Giang Thiên Vũ kia vài phần.
“Dáng vẻ tức giận này của ngươi là muốn nói cho ta biết, ngươi chuẩn bị nướng lươn sao?”, Mục Long lẳng lặng cảm nhận hơi thở chân nguyên nóng rực của Hoàng Thiện, không chút dao động nói.
“Vô liêm sỉ, ta giết ngươi!”
Hoàng Thiện tức giận gầm lên, hắn ta bay thẳng đến chỗ Mục Long, tung ra một quyền.
Hôm nay, vốn dĩ hắn ta muốn dạy cho Mục Long một bài học, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, hắn ta đã bị Mục Long liên tục đùa giỡn, đường đường là người đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà, từ lúc tạo nên tên tuổi đến giờ, chưa có người nào dám nói chuyện như thế với hắn ta, Mục Long mới chỉ đứng thứ mười hai, còn chưa tiến vào mười vị trí đầu.
Thế nhưng, ngay khi Mục Long chuẩn bị đánh trả thì sâu trong Tụ Linh tháp bỗng nhiên truyền đến một âm thanh như có như không vang vọng.
“Trong Tụ Linh tháp, không được tranh đấu!”
Lời nói còn chưa dứt, tất cả sức mạnh đã bị tan biến vào hư vô, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hai người Mục Long và Hoàng Thiện cũng bị giam giữ tại chỗ, không thể nào động đậy.
Sau đó, trên hư không, một bóng hình từ từ xuất hiện, đôi chân giẫm lên hư không, từng bước bước tới.
Đó là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, thân hình mạnh mẽ, dũng mãnh, trên người không có chút sức mạnh dao động nào nhưng lại có thể đi lại tự nhiên, rõ ràng là một thân tu vi đã trở lại nguyên trạng, đạt đến trình độ siêu phàm.
“Hai người các ngươi dám tranh đấu bên trong Tụ Linh tháp, đã biết tội chưa?”, người đàn ông râu quai nón nói xong thì vung tay lên, sau đó, hai người khôi phục tự do.
Thấy vậy, trong mắt Mục Long có chút hoảng sợ, hắn biết rõ người trước mắt là cao nhân tiền bối, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Hoàng Thiện giành trước nói: “Tiền bối xem xét cho, là tên Mục Long này nói năng bừa bãi, liên tục dùng hai chữ “Hoàng Thiện” để làm nhục ta, đệ tử tức giận quá nên lúc nãy mới…”, Hoàng Thiện nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Mục Long.
“Ồ?”, người đàn ông nghe xong, dường như có chút hứng thú, ông ta nhìn Hoàng Thiện nhiều hơn, cười hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đệ tử là người xếp thứ tám trên bảng Sơn Hà của ngoại môn, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện cung kính nói.
“Tên của ngươi đã là Hoàng Thiện, vậy thì hai chữ “Hoàng Thiện” kia còn có thể vũ nhục ngươi như thế nào?”, người đàn ông râu quai nón hỏi.
“Ta…”, nhất thời, Hoàng Thiện không biết nên mở miệng như thế nào.
“Thôi, vốn dĩ, dựa theo quy định của Tụ Linh tháp, bổn tọa sẽ huỷ bỏ tu vi của các ngươi, trục xuất khỏi Tụ Linh tháp, cả đời cũng không được trở lại đây nữa, nhưng xét thấy hai người các ngươi đều là thiên tài khó gặp, lần này, bổn toạ sẽ không truy xét nữa”, người đàn ông râu quai nón vuốt râu, dáng vẻ bí hiểm.
“Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”, mấy người Mục Long nhanh chóng hành lễ.
“Thế nhưng nếu như có mâu thuẫn mà không giải quyết thì dễ dàng nảy sinh oán hận, chất chứa thành thù, bất lợi cho việc tu hành, vừa lúc bổn tọa nhàn rỗi không có gì làm, ta có một biện pháp để các ngươi phân cao thấp, không biết các ngươi có muốn thử hay không?”, người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, hỏi
Chương 110: Đánh cược
Nghe vậy, Hoàng Thiện chợt nảy ra một ý, cung kính nói với người đàn ông râu quai nón: "Chi bằng để tiền bối làm chủ!"
Hắn ta dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Mục Long, phách lối nói: "Mục Long, sao nào? Ngươi có dám không?"
Mục Long hơi thay đổi nét mặt, chỉ nhìn nam tử để râu quai nón kia. Hắn còn chưa nghe ông ta nói phương pháp, đương nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý.
Thấy vậy, người kia vuốt râu cười khẽ, trong lòng âm thầm tán thưởng: "Tiểu tử Mục Long này thật cẩn trọng".
Sau đó, ông ta nói: "Vốn dĩ ba ngày sau các ngươi mới có thể biết được tin tức này, nhưng hôm nay, bổn tọa nói cho các ngươi biết trước cũng không sao".
"Không lâu nữa sẽ đến "thí luyện Phục Ma" mười năm một lần ở ngoại môn. Khi đó, các đệ tử ngoại môn sẽ lên đảo Phục Ma rèn luyện tu vi, tìm kiếm vận may và cơ duyên".
"Cơ hội thế này vô cùng hiếm có, đương nhiên số người cũng có hạn. Thế nên, ba ngày sau, tông môn sẽ quyết định số người qua phương thức tuyển chọn”.
"Hai ngày sau, Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc sẽ mở ra, đến lúc đó các đệ tử ngoại môn đều có thể tham gia tuyển chọn. Thông qua được hay không, đều dựa vào bản lĩnh của các ngươi".
"Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc lại sắp mở sao?", nghe được mấy chữ ấy, sắc mặt đám người Hoàng Thiện hơi phức tạp.
"Nghe nói, trong Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc, hư thực tương sinh, biến ảo khó lường, được dùng để khảo sát tư chất tu hành của các đệ tử trong môn, bình thường đều không mở. Lời này của tiền bối, có lẽ cũng có thể là từ phản ứng mặt bên. Thí luyện Phục Ma lần này không như bình thường".
Trên đường từ thành Hàn Giang đến Tiêu Dao Thần tông, Triệu Linh Đan đã nói rất nhiều chuyện liên quan tới Tiêu Dao Thần tông, trong đó có cả chuyện liên quan đến Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc này.
"Ngươi nói không sai", người đàn ông râu quai nón gật đầu, ánh mắt nhìn Mục Long thêm phần tán thưởng.
"Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc chính là bí địa của tông môn, trong đó có "Loạn Tâm Ma Lâm", "Uy Mục Huyền phong", "hồ Bảo Khí Linh Quang", khắp nơi đều ẩn giấu huyền cơ. Ý của bổn tọa là muốn hai người các người vào Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc, dùng tỷ thí để quyết định cao thấp!", ông ta nói.
"Khảo sát tư chất sao? Con lươn ngàn năm ta... À, Hoàng Thiện ta đứng thứ tám trong bảng Sơn Hà, luận tư chất, há lại sợ ngươi? Mục Long, ngươi có dám không? Nếu ngươi không dám thì quỳ xuống dập đầu mấy cái luôn giờ đi, tránh phải xấu mặt", Hoàng Thiện khiêu khích.
Nghe vậy, Mục Long cười lạnh: "Đứng thứ tám trong bảng Sơn Hà, chẳng lẽ chỉ biết kế khích tướng vụng về này thôi sao? Không phải là khảo sát tư chất à? Có gì mà không dám?"
"Nhưng nếu đã phân cao thấp thì phải có một lời giải thích, bằng không khó mà khiến người ta tin phục được", Mục Long nói xong, nhìn Hoàng Thiện thật sâu.
"Đương nhiên rồi, dù ngươi không nhắc, ta cũng phải nói. Nếu ngươi đắc tội ta, tất nhiên ta sẽ bắt ngươi phải trả giá thật lớn. Nếu ngươi thua, ngươi phải tự phế hai tay mình. Có dám cược không?", trong mắt Hoàng Thiện lộ ra vẻ độc ác, hắn ta cười gằn nói.
"Lỡ ngươi thua thì sao?", Mục Long nghiền ngẫm nói.
"Buồn cười, dựa vào tư chất của ta, há lại thua ngươi? Cũng được, nếu ta thua, ta cũng tự chặt một cánh tay, được không?", Hoàng Thiện trả lời qua loa.
"Không không không...", Mục Long nghe vậy chỉ lắc đầu cười: "Ta cũng không thích ăn lươn, lấy tay ngươi làm gì chứ?"
"Ngươi...."
Nghe Mục Long nói vậy, Hoàng Thiện lập tức nghẹn lời, mặt đỏ lên. Hắn ta phẫn hận nói: "Vậy ngươi nói đi, muốn thế nào?"
"Nếu ngươi thua thì phải đồng ý với ta, trong một khoảng thời gian, không được đi vào Tụ Linh tháp. Khoảng thời gian ấy, tạm thời lấy một vạn năm làm giới hạn", Mục Long bình tĩnh nói.
Hắn nói xong, ngay cả người đàn ông râu quai nón bên cạnh cũng giật mình.
Đùa gì vậy? Một vạn năm? E là xương cũng mục rồi. Rõ ràng Mục Long muốn nhân cơ hội này cắt đứt con đường tu hành của Hoàng Thiện mà, không thể nói là không ác được.
Đối với đệ tử bảng Sơn Hà, Tụ Linh tháp có ý nghĩa vô cùng to lớn, vì bọn họ đều là thiên tài, có nhu cầu rất cao về linh khí. Nơi như vậy, căn bản không thể nào thỏa mãn nhu cầu tu hành.
Hôm nay, Mục Long muốn Hoàng Thiện không vào Tụ Linh tháp trong vòng một vạn năm, có thể tưởng tượng được hắn có ý gì.
Sắc mặt Hoàng Thiện thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên âm trầm. Hắn ta nhìn chằm chằm Mục Long, nói: "Được, ta hứa với ngươi. Nếu ta thắng, ngươi tự phế hai cánh tay, nếu ngươi thắng, sau này.... Trong vòng một vạn năm, ta sẽ không bước vào Tụ Linh tháp nửa bước".
"Chuyện này, xin tiền bối làm chứng, tránh để Mục Long chơi xấu", Hoàng Thiện nói xong, lại thỉnh cầu nam tử để râu quai nón.
"Chuyện này là đề nghị của ta, khi đó ta sẽ tự làm chứng. Đã vậy, hai ngươi đều giải tán đi, hai ngày sau quyết định cao thấp ở Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc!", giọng người đàn ông râu quai nón lần nữa trở nên uy nghiêm. Sau đó, ông ta dần dần biến mất.
"Cung tiễn tiền bối", mấy người hành lễ.
Hoàng Thiện mặt đầy hung ác nhìn Mục Long, cười lạnh nói: "Mục Long, xem ra ngươi thực sự là thiếu niên vô tri. Từ nhỏ ta đã có nhiều cơ duyên, thứ người như ngươi, có lẽ cả đời cũng sẽ không hiểu. Rửa sạch hai tay ngươi rồi chờ đi, hai ngày sau, chúng sẽ không thuộc về ngươi nữa!"
Hoàng Thiện nói xong, mang theo Triệu Cuồng Phong và hai người khác nghênh ngang rời đi, vô cùng phách lối.
Thấy vậy, khóe miệng Mục Long lộ ra nụ cười khinh thường, chậm rãi nói: "Cơ duyên sao? Ai mà không có chứ?"
Sau đó, hắn mở mật thất ra tiến vào, đóng kín cấm chế, bắt đầu tu hành.
Mật thất này hợp với một đạo linh mạch dưới đất, linh khí trong đó uyển chuyển như nước chảy, lại cuộn trào mãnh liệt.
Trong lòng phấn chấn, cơ thể Mục Long cũng như hoang mạc khô hạn ngàn năm, tùy ý tham lam hấp thụ.
Hắn thúc giục huyết mạch Thao Thiết của bản thân, uy lực phệ chủng bị ép đến tận cùng. Tốc độ như thế có thể dùng câu ‘trâu uống nước, cá voi hút nước’ để hình dung cũng không quá đáng. Một lượng lớn linh lực liên miên tràn vào cơ thể Mục Long.
Dưới ý nghĩa sâu xa của Kinh Tạo Hóa Thiên yêu, lưu chuyển khắp các kinh mạch khiếu huyệt toàn thân, cuối cùng hóa thành một chân nguyên màu vàng.
Mục Long đắm chìm trong trạng thái tu luyện huyền diệu này, điên cuồng chiếm đoạt linh khí, bất tri bất giác đã đến nửa ngày sau.
Trong cơ thể hắn có hai luồng nước xoáy màu vàng, giống như tinh hệ màu vàng bị thu nhỏ vô số lần, trong đó tràn đầy chân nguyên mạnh mẽ, không ngừng vận chuyển. Đó cũng là huyền cung của Mục Long.
Con đường tu hành huyền diệu khó giải thích được, Thoái Phàm cảnh, cuối cùng là người, chỉ có Tích Cung cảnh, mới có tư cách được gọi là tu sĩ, chính thức bước vào con đường tu hành.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK