“Sau đó, Vân sư tỷ, người luôn tu hành thông suốt lại bắt đầu sinh ra tâm ma, vì thế nàng ấy lựa chọn rời khỏi tông môn, bước chân vào thế tục để rèn luyện”.
“Đối với trạng thái của Vân sư tỷ ta vô cùng lo lắng, vốn dĩ ta muốn đồng hành cùng với nàng ấy, nhưng Vân sư tỷ không đồng ý, sau này, khi lần thứ hai nàng ấy quay về tông môn, chuyện đó liền xảy ra”.
“Ta vĩnh viễn không thể nào quên được ngày hôm đó, trên Tiêu Dao Thiên Điện, sắc mặt của những người đó…”, hai mắt Triệu Linh Đan hồng hồng, nói đến đây, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn hiện lên ánh nước lóng lánh.
“Bọn họ đối xử với Vân sư tỷ giống như là đang thẩm tra và phán quyết tội đồ, nhục nhã nàng ấy, chất vấn nàng ấy, coi Vân sư tỷ là nỗi nhục của tông môn, là tội nhân thiên cổ, nói nàng ấy…không biết liêm sỉ, tằng tịu với người khác, huỷ hoại bản thân cũng như làm tổn hại đến tông môn…”
“Kỳ thật, đó là do Vân sư tỷ không thể như những gì bọn họ mong muốn, làm cho một vài người tỉnh dậy khỏi mộng đẹp mà thôi, bọn họ thẹn quá hoá giận, còn phải suy nghĩ làm sao để cứu vớt việc này, làm sao để thừa nhận lửa giận của Hoàng Giả”.
“Quả thật là nực cười, lúc trước, bọn họ không nên đem việc của tông môn xây dựng trên hạnh phúc của Vân sư tỷ, khi có chuyện xảy ra lại đổ hết tất cả mọi lỗi lầm lên đầu nàng ấy, không chỉ vậy, bọn họ còn không từ thủ đoạn ép hỏi, buộc Vân sư tỷ phải nói ra tên tuổi “cái người mà nàng ấy tằng tịu cùng”.
Nghe xong mọi chuyện, Mục Long không tự chủ được mà nắm chặt bàn tay, trong lòng vô cùng phẫn nộ giống như núi lửa sắp phun trào, vô số ngọn lửa bùng lên, dường như đã bên bờ bùng nổ.
Hắn cố gắng kìm chế lại, bởi vì hắn muốn nghe Triệu Linh Đan nói xong, đem tất cả nguyên nhân hậu quả nói rõ ràng.
Triệu Linh Đan nói đến đây thì liên tục thở dài, trong lòng cảm khái, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi…
“Thế nhưng, chung quy lại là bọn họ vẫn xem thường sự kiên cường của Vân sư tỷ, nàng ấy là đệ tử mà mẫu thân ta coi trọng nhất, về phương diện này, nàng ấy cũng cực kỳ giống mẫu thân ta. Những người đó hành động giống như là thẩm tra và phán quyết kẻ tội đồ, nhưng Vân sư tỷ quỳ gối ở nơi đó suốt ba ngày ba đêm, không nói lời nào”.
“Thấy vậy, Pháp Vương giận tím mắt, hoàn toàn phớt lờ mặt mũi của mẫu thân ta, biếm Vân sư tỷ vào chỗ sâu nhất trong Khổ Tịch Hàn Nhai, nói rằng nếu như nàng ấy không nói ra người nọ là ai thì vĩnh viễn không được rời khỏi đó…”
Sau khi nghe từ đầu đến cuối câu chuyện Vân Kinh Hồng bị biếm vào Khổ Tịch Hàn Nhai, Mục Long trầm mặc hồi lâu.
Trong lòng hắn vô cùng phức tạp, có áy náy, có tự trách, có phẫn nộ…Còn có một loại đau đớn tận sâu trong đáy lòng.
Thì ra, tất cả mọi chuyện đều bởi vì hắn.
Bởi vì hắn mà Vân Kinh Hồng còn chưa bước vào Thần Thông cảnh đã mất đi lực Nguyên m, căn nguyên của thể Băng Tâm Linh Lung bị xói mòn, tu vi của bản thân cả đời cũng không thể thăng tiến thêm được nữa.
Bởi vì hắn mà Vân Kinh Hồng thân bại danh liệt, bị người ta nhục nhã, lại còn vì bảo vệ cái bí mật kia mà bị biếm vào Khổ Tịch Hàn Nhai, ở trong thế giới không thấy được ngày đêm, chịu đựng giá lạnh…
“Mục Long ta…có tài đức gì mà có thể để cho Vân tiên tử vì ta lưu lạc đến bước đường này…Ta sao có thể…xứng với nàng?”
Biết được tất cả những chuyện Vân Kinh Hồng gặp phải, giờ phút này, trong lòng Mục Long đau như dao cắt, đau đến mức hít thở không thông, nhưng lúc này đây, hắn không thể biểu lộ ra quá rõ ràng.
“Sư đệ, ngươi làm sao vậy…”, nhìn thấy Mục Long có chút khác thường, Triệu Linh Đan quan tâm hỏi han.
“Không sao, ta đang suy nghĩ, nếu như Vân…sư tỷ nói ra thân phận của người kia, có lẽ không đến mức phải chịu nhiều khổ sở như vậy…”, Mục Long thở dài, trong lòng càng thêm áy náy và hối hận.
Vân Kinh Hồng, thể Băng Tâm Linh Lung, đệ tử của giáo chủ, nàng ấy vốn dĩ phải là người tuyệt thế vô song trong mắt mọi người, là tiên tử mà mọi người chỉ có thể mơ ước, giờ đây lại lưu lạc ra nông nỗi này, tất cả đều bởi vì hắn!
Ngày đó, khi Vân Kinh Hồng rời đi đã để lại một chiếc Tiêu Diêu Thần Ngọc Trâm, cho tới nay, Mục Long vẫn luôn trân trọng giữ bên người, mà giờ phút này, Mục Long lại cảm thấy cây trâm kia nóng bỏng đến vô cùng.
“Uổng cho Mục Long ta từ xưa đến nay vẫn luôn ngay thẳng, tự xung là không thẹn với lương tâm, nhưng tới bây giờ ta mới biết, thứ mà ta nợ Vân tiên tử, giống như là vực sâu không đáy…”
“Ta…thực sự xin lỗi nàng…”, áy náy và hối hận trong lòng Mục Long bị phóng đại lên gấp nghìn lần.
“Long ca, xin lỗi…”, trong Yêu Thần tháp, truyến đến tiếng khóc nức nở.
“Hoan Nhi, kỳ thật, ngay từ đầu, khi ta có được lực Nguyên m của Vân tiên tử, có phải là nàng đã biết được hậu quả rồi không…”, Mục Long mất mát nói.
“Thật xin lỗi, Long ca, Hoan Nhi không nên giấu giếm huynh, thật ra…thật ra, ngày đó, Vân Kinh Hồng đã nghĩ đến tất cả những chuyện này, ngày ấy, nàng ấy từng rút kiếm ra, nhưng không phải là định giết huynh, mà là muốn tự vẫn, thế nhưng cuối cùng, nàng ấy vẫn thu bảo kiếm lại, lựa chọn một mình đối mặt với tất cả mọi thứ…”