Vài tiếng thét chói tai vang lên, bọn chúng bắt đầu điên cuồng bao vây, tấn công Mục Long.
Chẳng qua, dù sao bọn chúng cũng dựa vào Hồn Anh quả để đột phá cảnh giới nên về mặt thực lực sẽ có khiếm khuyết, bây giờ lại thêm Mục Long cũng đột phá, mở rộng thập phương huyền cung.
Được thập phương huyền cung tẩm bổ, sức mạnh thể xác của hắn còn mạnh hơn lúc trước. Có thể nói là thực lực đột nhiên tăng mạnh, tất nhiên sẽ không sợ bọn chúng.
“Giết!”
Mục Long nổi giận gầm lên, vung ra một kích, trực tiếp chém Thiên Túc Ngô Công thành hai đoạn. Huyết tương xanh sẫm lập tức tuôn ra ào ào, khiến người ta nhìn thấy mà lòng dạ không kìm được, nổi lên một cơn rét lạnh. Hơn nữa nó còn tản ra mùi tanh hôi cực kỳ gay mũi.
Thế nhưng đời có câu: sâu bọ trăm chân, chết cũng không hàng, huống chi đây còn là một con rết ngàn chân.
Cho dù bị Mục Long chém thành hai khúc cũng không đủ để lấy mạng nó. Nhiều nhất chỉ là lúc hành động không linh hoạt được như trước mà thôi, chứ hung tính thì không hề suy giảm một tí nào.
Trong cái miệng cực lớn của nó liên tục xuất hiện răng nhọn, phun ra rất nhiều sương vàng có độc, không khí xung quanh bị ăn mòn phát ra những tiếng ‘xèo xèo’ ghê tai. Quần áo Mục Long chỉ bị dính một chút đã lập tức thủng một lỗ to như cái động, đủ biết độc tính này mạnh đến mức nào.
Hơn nữa, đâu chỉ Thiên Túc Ngô Công có độc. Ba con yêu vật Ngự Hồn cảnh - Huyết Viêm Ma Trùng, Độc Hoả Chu Thiềm, Sa Vương Cự Hạt cũng đâu phải là đèn cạn dầu.
Huyết Viêm Ma Trùng là một loại yêu thú bên ngoài có một lớp giáp xác cực kỳ cứng rắn bao phủ. Nó có thể phu ra yêu hoả đỏ ngòm, bên trong ngọn lửa ẩn chứa mùi hôi thối nồng nặc, độc tính cực kỳ mãnh liệt. Cái chính là độc của nó có tính thẩm thấu.
Lại nói đến Độc Hoả Chu Thiềm. Toàn thân nó đỏ rực, bề mặt da gồ ghề lồi lõm chi chít những cục u có thể bắn ra một loại lửa rất độc khiến người ta khó mà đề phòng.
Còn có Sa Vương Cự Hạt, loại sinh vậy này hoạt động trong cát vàng thì chẳng khác gì cá gặp nước, hành động nhanh nhẹn, động một tí là cuốn lên mười trượng cát độc. Những cái gai độc trí mạng của nó ẩn nấp trong cát vàng, hư hư thật thật, chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ bị độc chết.
Đại chiến mười mấy hiệp xong, Mục Long lại phát hiện ra một vấn đề.
Nhắc đến bốn con yêu thú kia, thực lực không quá mạnh nhưng thật sự quá khó chơi. Mà Mục Long thì lại không muốn dây dưa lằng nhằng với bọn chúng.
Mục Long đánh ra một chiêu, tách bốn con yêu thú cùng đám tu sĩ kia ra, sau đó lập tức xông thẳng lên trời, dưới chân đạp theo bộ pháp.
“Long Trượng Bát Bộ!”
Ban đầu, Mục Long vốn muốn lợi dụng đối phương để tôi luyện bản thân, nhưng bốn con yêu thú này con nào con nấy đều độc tính đầy người khiến lòng hắn bốc lên ngùn ngụt, dứt khoát thẳng tay trấn sát.
“Uỳnh!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Ba cước đạp xuống giống như núi lớn đè, trời xanh lập úp. Lực lượng phách tuyệt đến mức này khiến bốn con yêu thú vốn hung hãn độc ác chỉ trong nháy mắt đã nằm rạp trên mặt đất, cho dù chúng có liều mạng dãy dụa thế nào cũng khó mà đứng dậy được.
Hơn nữa Mục Long cũng sẽ không cho chúng bất kỳ cơ hội trở mình nào.
“Rầm!”
Hắn đã đạp xuống cước thứ tư.
Thời khắc này, cát vàng dưới chân Mục Long như sóng cuộn mãnh liệt, đánh lên tận trời. Ngay sau đó, những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.
Trong trời đất mịt mù cát vàng, bốn con yêu thú Ngự Hồn cảnh bị trấn áp, diệt sát tại chỗ. Chúng nổ tung, hoá thành từng đám, từng đám sương máu.
Trong không khí ngập tràn mùi tanh hôi rất gay mũi, thứ duy nhất mà bọn chúng để lại chính là yêu đan của mình. Yêu đan là thứ cực kỳ cứng rắn, khó huỷ hoại nhưng lại có giá trị cực kỳ cao nên Mục Long thu hết.
Ngoài ra, trong lệnh bài thí luyện của Mục Long lại có thêm bốn yên hồn. Đây đều là yêu hồn Ngự Hồn cảnh, tương đương với bốn ngàn yêu hồn Bích Cung cảnh.
Thế nhưng đúng lúc này, một luồng hàn ý trí mạng đánh đến phía sau lưng Mục Long, sắc mặt hắn thoáng cái đã thay đổi hoàn toàn.
Về phần bốn tu sĩ kia, Mục Long biết bọn họ bị Hồn Anh Yêu Thụ khống chế thần chí nên trong lúc chiến đấu mới không nặng tay với bọn họ.
Thế nhưng lúc này trong mắt họ lại chợt lộ ra ý cười rét lạnh điên cuồng đến cực độ.
Cùng lúc đó, khí thế trên người cũng tăng lên ào ào. Một lượng linh khí lớn tràn vào khiến cơ thể bọn họ phồng lên như một quả cầu da.
“Tự bạo!”
Chỉ vừa thoáng thấy cảnh tượng trước mắt, trong đầu Mục Long lập tức hiện lên hai chữ này.
Nếu nói tự sát là cực đoan thì tự bạo chính là tự sát rất cực đoan!
Thế gian lưu truyền một truyền thuyết, sau khi con người chết thì linh hồn sẽ đến một thế giới khác, luân hồi chuyển thế. Mà tự bạo, không chỉ xác thịt tan thành khói bụi mà ngay cả linh hồn cũng sẽ hoàn toàn biến mất, không sót lại bất cứ tí nào. Làm gì có cơ hội mà luân hồi chuyển thế chứ?
Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cho dù có chết cũng không ai lựa chọn tự bạo. Thế mà bây giờ, bốn tên đệ tử này lại muốn tự bạo ư.
Đây không phải suy nghĩ của họ, mà là Hồn Anh Yêu Thụ đã khống chế thần chí.
Trình độ gian trá của Hồn Anh Yêu Thụ không thua gì nhân loại. Rõ ràng là nó đã nhìn thấu mục đích của Mục Long nên mới thao túng những người này, thông qua cách tự bạo để huỷ diệt hắn.
Ngự Hồn Cảnh, dù sao cũng là những nhân vật có thể trực tiếp khống chế linh khí tồn tại trong trời đất. Uy lực của bọn họ vốn đã rất lớn, nếu như tự bạo thì sẽ càng có tính huỷ diệt.
Mà bây giờ lại có tận bốn tu sĩ Ngự Hồn Cảnh đồng loạt tự bạo, dù có là một dãy núi khổng lồ thì cũng sẽ bị san thành bình địa. Trong phạm vi vài trăm dặm sẽ không còn một gốc cây hay ngọn cỏ, hậu quả là điều có thể tưởng tượng ra.
Cho dù thân thể Mục Long có mạnh đến đâu cũng tuyệt đối không dám đối đầu với lực lượng khủng bố cỡ này.
Thế nhưng lúc này đã không còn cách nào ngăn cản được nữa rồi.
“Hồn Anh Yêu Thụ, thứ yêu nghiệt nhà ngươi. Ta nhất định bắt người trả một cái giá cực đắt cho hành vi ngu xuẩn của mình”, Mục Long giận dữ gào lên. Chỉ trong nháy mắt, sức mạnh Phong Lôi đã bị hắn huy động đến cực hạn, phi thẳng lên hư không.