Chương 101: Đoạn tình tuyệt tính, truyền nhân Thất Sát!
"Việc quyết định một thế lực có mạnh hay không không phải dựa vào có bao nhiêu người mà phải nhìn vào chiến lực đứng đầu trong đó, giống như hội Thiên Vũ vậy, số lượng gần trăm người nhưng không có nổi lấy một người đánh đấm ra hồn, chỉ là không biết chiến lực của Giang Thiên Vũ đó thế nào?"
"Vậy ý của lão đại là...", Kim Bá Thiên lần nữa rót trà cho Mục Long rồi hỏi.
"Giống như ngươi nói trước đó, ta làm lão đại, ngươi làm lão nhị, cứ vậy là được, ngoại môn rốt cuộc chẳng qua chỉ là một chiếc ván nhún mà thôi, hà tất phải lãng phí tinh lực như vậy", Mục Long nhấp một ngụm trà, bình tĩnh đáp.
Bốp!
Kim Bá Thiên nghe lập lập tức vỗ tay tán dương: "Sâu sắc, lão đại đúng là lão đại, nghe một buổi nói chuyện của huynh như được thức tỉnh, rẽ mây nhìn thấy mặt trời vậy..."
"Dừng...", Mục Long xua tay, trước đó thực sự không phát hiện ra tên thảo mai này cũng biết nịnh hót thế này, e rằng trước đó đã được luyện tập qua rồi.
"Nếu đã như vậy thì đệ ngược lại có một chủ ý, lão đại huynh dũng cảm vô địch, chi bằng chúng ta lấy cái tên 'hội Vô Địch', thế nào?", nhắc đến hai từ vô địch, mắt Kim Bá Thiên sáng long lanh, tựa như rất đặt tâm huyết vào cái tên này vậy.
Nghe vậy, Mục Long tỏ ra ghét bỏ, sau đó nhìn chằm chằm Kim Bá Thiên, sao có thể không nhìn ra được chút tính toán nhỏ này của hắn ta chứ.
Tên này trước đó đã từng nói về nguồn gốc cái tên của hắn ta, vốn dĩ gọi là 'Kim Vô Địch' nhưng sau đó lại đổi thành 'Kim Bá Thiên', giờ lại nghĩ ra cái tên hội Vô Địch, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết.
"Không được, cái tên hội Vô Địch này nghe quá tầm thường, lại không đủ bá khí, chi bằng gọi là hội Bá Thiên đi, thế nào?", Mục Long nhìn Kim Bá Thiên, thâm ý sâu sắc nói.
"Bá Thiên hội... đó chẳng phải là..."
Kim Bá Thiên lập tức hoảng hốt nói: "Lão đại, việc này không đùa được đâu, đệ chỉ là thuận miệng nói chơi thôi, huynh tuyệt đối đừng hiểu nhầm, chỉ cần còn một ngày huynh ở trên đời này thì Kim Bá Thiên đệ vĩnh viễn sẽ là lão nhị..."
"Ai đùa với ngươi? Chỉ là cái tên thôi mà, hơn nữa hội Bá Thiên này của chúng ta chỉ có hai người, không cần phải câu nệ như vậy, nghe thuận miệng là được".
Kim Bá Thiên nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Mục Long hồi lâu mới gật đầu nói: "Được, vậy đệ sẽ đi làm một tấm bảng hiệu để treo lên!"
Nếu như nói mệnh lệnh Giang Thiên Vũ bế quan trước đó khiến cái tên Mục Long thu hút sự chú ý của mọi người, vậy thì sau này đánh đến hội Thiên Vũ không nghi ngờ gì sẽ nhất chiến thành danh, nổi tiếng khắp ngoại môn.
Bích Cung cảnh tầng thứ nhất, một mình hoành hành hội Thiên Vũ, hơn nữa còn lâm trận đột phá, việc này còn xảy ra vào ngay ngày đầu tiên Mục Long gia nhập ngoại môn.
Cùng lúc đó còn có cái tên hội Bá Thiên này, mặc dù chỉ có hai người nhưng vì có Mục Long nên không ai dám khinh thường.
Có điều, cũng có rất nhiều người đang mong đợi. Bởi vì ba ngày sau, khi Giang Thiên Vũ ra khỏi Tụ Linh tháp ắt sẽ có một cuộc chạm trán nảy lửa với Mục Long.
Hai năm trước, Giang Thiên Vũ đã nổi danh chỉ trong một đêm, tạo nên hội Thiên Vũ, mà hiện tại ngày đầu tiên Mục Long vào ngoại môn đã càn quét hội Thiên Vũ, tài năng của người hai người này đúng là ngang tài ngang sức.
Trong ngoại môn đã yên lặng quá lâu rồi, đám đệ tử đó đều đang mong đợi giữa hai đại thiên tài này sẽ bùng phát ra pháo hoa thế nào.
Trong ba ngày, khắp ngoại môn đều xôn xao bàn tán.
Mục Long lại lựa chọn không thèm bận tâm, sau khi hắn đột phá cảnh giới thì vẫn luôn bận rộn củng cố cảnh giới.
Sáng sớm ba hôm sau, tại hội Bá Thiên, bên hồ sen.
Mục Long mở trừng hai mắt, miệng phun ra một ngụm trọc khí, tinh thần cả người dũ phát cô đọng hơn so với ba ngày trước.
"Ước chừng thời gian thì đã ba ngày trôi qua rồi, Giang Thiên Vũ đó chắc cũng đã xuất quan", Mục Long ngưng thần, nhìn về phía hồ sen, ánh mắt chớp lóe.
Cùng lúc đó, tại một tòa tháp cao sừng sững sâu trong ngoại môn, trông rất cổ xưa tang thương, đại khí bàng bạc, tựa như bảo vật di truyền từ thời thượng cổ vậy.
Tụ Linh tháp nối liền với linh mạch dưới lòng đất của Tiêu Dao Thần Tông, linh khí trong đó tựa như nước chảy, có rất nhiều cấm chế bao phủ, là một nơi bế quan tu hành cực kỳ an toàn, những cũng không phải đệ tử nào cũng tùy tiện vào được.
Giang Thiên Vũ này có thể vào được Tụ Linh tháp, đủ để chứng tỏ địa vị trong đám đệ tử ngoại môn.
Lúc này, tại mật thất nào đó trong Tụ Linh tháp, một thiếu niên mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng, trên người không ngừng xuất hiện khí tức cực kỳ khủng bố.
Người này đương nhiên chính là Giang Thiên Vũ đã bế quan tại đây ba ngày trước.
Trên người hắn ta không ngừng tỏa ra u vụ huyết sắc, bao phủ quanh người, ngưng tụ chứ không tiêu tán, không biết khủng bố hơn bao nhiêu lần so với ba ngày trước.
Điều càng quỷ dị hơn là, hắn ta vốn có một mái tóc đen, nhưng trải qua ba ngày bế quan ngắn ngủi đã hoàn toàn biến thành màu ngân bạch.
Hắn ta đắm chìm vào tu luyện, hai tay không ngừng kết ấn, trạng thái này không biết đã duy trì bao lâu rồi.
Đột nhiên, cơ thể của hắn ta bắt đầu run rẩy kịch liệt, tựa hồ như có thứ gì đó sắp phá phong ấn mà ra vậy, cùng lúc đó, biểu cảm trên mặt dường như cũng đang cực kỳ đau khổ, ngũ quan vặn vẹo méo mó.
Sau một canh giờ, hai mắt của Giang Thiên Vũ đột nhiên mở trừng ra, có màu xám tro quỷ dị, vô tình và tàn khốc. Cùng lúc đó, sát ý vô tận cũng bạo phát ra từ trong cơ thể hắn ta.
Trong yết hầu của hắn phát ra từng trận gầm trầm thấp, tựa như lệ quỷ hung hồn, khiến cho cấm chế xung quanh bị phá hủy.
Khí tức trên người lại càng tăng vọt, thực sự đáng sợ đến cực điểm.
Vào lúc này, tại góc nào đó sâu trong Tụ Linh tháp, nam tử trung niên để râu quai nón cũng đang mở trừng hai mắt.
Người này toàn thân không có một tia dao động lực lượng nào, tựa như hoàn toàn dung hợp với hư không, đôi mắt đó như có thể nhìn xuyên qua bóng tối vậy.
"Đầu bạc mắt xám, xem ra tên nhóc này đã có được truyền thừa của Thất Sát Điện thượng cổ, mặc dù không biết là mạch nào trong Thất Sát, nhưng lắng đọng hai năm, hiện giờ lại vong tình tuyệt tính, dùng ý niệm của bản thân để phá vỡ kén Thất Sát, ngưng tụ ra được một khỏa trái tim Thất Sát, đi tới được bước này, sau này nhất định sẽ là người sát phạt quyết đoán".
"Có điều, truyền nhân Thất Sát tính tình hung ác tàn nhẫn, thế gian không gì là không thể giết, xem ra, hắn ta không phù hợp tiếp nhận truyền thừa nơi đó, cũng không phải là người mà ta phải tìm kiếm".
Nam tử trung niên liếc nhìn Giang Thiên Vũ một cái rồi thân hình dần dần biến thành hư ảo cho đến khi biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng xuất hiện.
Chương 102: Ký tên Sinh Tử khế!
Nửa ngày sau, trước cửa hội Bá Thiên xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng.
Người này cả đầu tóc trắng, trông cực kỳ dễ nhận thấy, chính là Giang Thiên Vũ.
Hắn ta lúc này đã thay bộ y phục hắc bào sang một thân áo trắng, lưng đeo một thanh đao trông cực kỳ quỷ dị, còn chưa ra khỏi vỏ, càng khiến cho người ta phải run rẩy sợ hãi.
Nếu như nói ba ngày trước, hắn ta như một thiếu niên giơ tay nhấc chân cũng mang theo một phong thái vương giả như sinh ra đã có thì hiện giờ khí tức của hắn ta lại giống như một sát thủ độc lai độc vãng hơn, không có tình cảm, không có hơi thở.
Giang Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiểu trên cửa, thần sắc im ắng sau đó chậm rãi bước vào trong.
Trong ngoại môn này tin tức lan truyền cực nhanh.
Vào lúc Giang Thiên Vũ xuất quan đã náo động cả lên, chỉ có điều khí tức nguy hiểm vô hình tản phát ra trên người hắn ta khiến mọi người không dám tiếp cận.
Đợi đến khi Giang Thiên Vũ bước vào trong hội Bá Thiên, mọi người mới từ từ đi theo.
"Ngươi chính là Mục Long?"
Giang Thiên Vũ bước vào trong đại điện, nhìn Mục Long, thần sắc bình tĩnh có chút đáng sợ.
"Không sai, ngươi là ai?", nhìn thấy người này, ánh mắt Mục Long hơi ngưng trọng.
Bình thường mà nói, nhãn thần của cường giả cô đọng chứ không tan, sáng ngời có thần.
Khi hai người mắt đối mắt, Mục Long liền biết, nam tử trước mặt đây không hề đơn giản.
"Giang Thiên Vũ", hắn ta chậm rãi phun ra ba chữ.
"Ngươi chính là Giang Thiên Vũ?"
Mục Long nhìn sâu vào đối phương, Giang Thiên Vũ này có vẻ không giống với lời đồn, hơn nữa trên người ẩn ẩn còn lộ ra một cảm giác rẻ rúng dân đen, bị ánh mắt của hắn ta nhìn trúng tựa như bị độc xà độc ác nhất trên thế gian nhìn trúng vậy.
"Ngươi tới là muốn đánh với ta sao?", Mục Long hiểu rõ, nguyên nhân khiến Giang Thiên Vũ này không giống với trong lời đồn trước đó rất có khả năng nằm trong ba ngày bế quan.
Ba ngày cách biệt, lau mắt mà nhìn, huống chi thiên tài mà, trên người bọn họ mỗi một khắc đều tồn tại vô số khả năng.
Nhưng cho dù như vậy thì ánh mắt Mục Long vẫn không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại chiến ý còn vượt cả trước đó.
Hắn rất rõ Giang Thiên Vũ này rất có khả năng là đối thủ chân chính về mặt ý nghĩa đầu tiên mà hắn gặp sau khi vào nội môn.
"Không sai, có điều không phải hôm nay".
Giang Thiên Vũ nói rồi trong tay chém ra một đạo lưu quang, bay về phía Mục Long.
Thấy vậy, Mục Long vươn tay chụp lấy, vững vàng nắm trong tay.
"Sinh Tử khế!", khoảnh khắc mở tấm thiệp màu đen đó ra, ánh mắt Mục Long lần nữa ngưng lại.
Sinh Tử khế liên quan đến một nơi đại hung của tông môn, Sinh Tử đài!
Ký vào Sinh Tử khế thì sống chết do số mệnh, không liên quan đến người, lên Sinh Tử đài mỗi bên đều dựa vào các thủ đoạn, không sống thì chết!
Đám đệ tử tông môn nếu như có thù không đội trời chung có thể giải quyết trên Sinh Tử đài, tông môn sẽ không can dự vào.
Nhưng muốn lên Sinh Tử đài thì bắt buộc phải ký vào Sinh Tử khế, hơn nữa bắt buộc phải là hai bên tự nguyện cùng ký.
Hiện tại, trên Sinh Tử khế này đã viết sẵn ba chữ Giang Thiên Vũ màu đỏ chót, đó là do hắn ta dùng máu của chính mình viết lên.
Hắn ta đưa cho Mục Long một tấm Sinh Tử khế, mục đích của Giang Thiên Vũ rõ hơn ban ngày đó là cùng Mục Long lên Sinh Tử đài, quyết chiến sống chết!
"Ta vẫn còn chưa tìm ra được lý do nào để tương đấu sinh tử với ngươi!", Mục Long nhìn Giang Thiên Vũ rồi lắc đầu, không phải vì sợ mà là hắn xưa nay vốn không phải là người thích chém giết.
Ngay đến tại thành Hàn Giang trước đây, hắn suýt nữa bị Tiết Vạn Triệt đánh lén gần chết, Mục Long cũng chưa từng động sát tâm, nói cho cùng, hắn đánh hội Thiên Vũ cũng chỉ là vì trút bực trong lòng mà thôi.
Đợi Giang Thiên Vũ này xuất quan, Mục Long có lẽ sẽ chiến đấu một trận ác liệt với hắn ta, nhưng Mục Long chưa từng nghĩ rằng phải lấy mạng hắn ta, chiến đấu một sống một còn với hắn ta.
"Từ giây phút ngươi làm trái với ý muốn của ta thì ngươi nên nghĩ đến sẽ có hậu quả ngày hôm nay, ngươi có biết trong ngoại môn có người gọi ta là 'quỷ đao đồ tể' không?", Giang Thiên Vũ nhìn Mục Long, vẫn giữ thần sắc lãnh đạm thản nhiên.
"Chẳng lẽ trong mắt ngươi, làm trái với ý muốn của ngươi là nhất định phải quyết chiến sống chết với ngươi ư?", Mục Long cười khẩy, hắn cảm thấy tính cách của kẻ này quá đỗi tàn nhẫn cực đoan, giống như người trong ma đạo vậy.
"Sai, không phải là tương chiến sinh tàn, mà là đao của ta sẽ đâm xuyên tim phổi ngươi, cắt đứt đầu ngươi!"
"Từ khi ta vào Tiêu Dao Thần Tông đến giờ, ngươi không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng", ngữ khí của Giang Thiên Vũ vô cùng bình tĩnh, nhưng sự tàn nhẫn trong đó lại khiến người nghe lạnh sống lưng, da đầu tê rần.
"Xem ra, ngươi rất tự tin, có điều, chỉ dựa vào mỗi điểm này thì không đủ khiến ta phải ký tên vào tờ Sinh Tử khế này", Mục Long nhìn thần sắc của Giang Thiên Vũ, cũng vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn thập phần điềm tĩnh, tựa hồ như đang nói đến một chuyện cỏn con không đáng nhắc tới vậy.
Hắn đã không chỉ trải qua một lần đứng bên bờ sinh tử.
"Không đủ sao? Vậy không biết cộng thêm thành Hàn Giang, Mục gia, Mục Cửu Uyên, Mục Thanh Khung đã đủ chưa?", lần này, trên mặt Giang Thiên Vũ tràn ngập vẻ cười lạnh, trong nụ cười đó mang theo sự âm hiểm quỷ dị không nói lên được thành lời.
"Ngươi đang uy hiếp ta?", quả nhiên, nghe những lời này thần sắc của Mục Long hoàn toàn thay đổi, trở nên băng lạnh, phẫn nộ.
Bất kể Giang Thiên Vũ này có thể thật sự uy hiếp được Mục gia hay không, nhưng từ khi hắn ta nói ra câu này, nhắc đến hai cái tên đó đã định sẵn Mục Long và hắn ta không chết không xong.
Rồng có nghịch lân, chạm vào ắt sẽ nổi giận, người nhà chính là nghịch lân của Mục Long.
Hắn không mong phiền phức mà bản thân gặp phải trong tông môn sẽ uy hiếp đến người nhà, nếu đây là mầm họa thì ắt phải dứt khoát nhổ tận gốc.
"Ngươi rất thông minh, mục đích của ngươi đã đạt được rồi, nhưng càng là người thông minh thì càng không sống được lâu, bởi vì uy hiếp sẽ phải trả giá!"
Gương mặt Mục Long lạnh lùng đến đáng sợ, sau đó hắn ép máu ra ký tên lên Sinh Tử khế rồi thuận tay ném đi.
Ngay sau đó, Sinh Tử khế màu đen liền xuất hiện trong tay Giang Thiên Vũ.
"Ngày mai hẹn gặp trên Sinh Tử đài, thỏa sức tận hưởng thời khắc cuối cùng trong đời đi", Giang Thiên Vũ nhìn về phía Mục Long, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy tàn khốc, sau đó xoay người rời đi.
Chương 103: Lên Sinh Tử đài
Bên ngoài hội Bá Thiên vốn đang vây quanh chật kín như nêm nhưng khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng đó đang chậm rãi đi ra thì mọi người đều tự giác nhường đường.
Cùng lúc đó, bọn họ đều nhìn thấy tấm thiệp giấy màu đen trong tay Giang Thiên Vũ, Sinh Tử khế, đây đại khái là thứ mà rất nhiều đệ tử Tiêu Dao Thần Tông cả đời cũng không muốn nhận được.
Sống chết vốn đã là một chủ đề cực kỳ nặng nề, bất luận là với kẻ mạnh hay kẻ yếu.
Sở dĩ Giang Thiên Vũ được gọi là đồ tể Đao Quỷ một phần là vì thanh đao trên lưng hắn một khi ra khỏi vỏ là như ma quỷ, xuất thần nhập hóa, nhưng hơn cả là vì hắn ta là khách quen thường xuyên của Sinh Tử đài.
Trong vòng hai năm hắn ta đã lên đài Sinh Tử tới chín lần, nhưng tới giờ hắn vẫn còn sống, việc này chỉ có thể nói lên rằng chín thiên tài ngoại môn nhận được Sinh Tử khế từ hắn ta đều đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.
"Mục Long sẽ là người thứ 10 sao?", cảm nhận được loại khí tức vô hình tản phát ra trên người Giang Thiên Vũ đó, trong lòng mọi người đều không khỏi dấy lên suy nghĩ này.
Bế quan ba ngày, Giang Thiên Vũ đã không giống với trước đây, nếu như nói Giang Thiên Vũ trước đây khiến người ta e dè vậy thì Giang Thiên Vũ hiện tại cho người ta cảm giác nguy hiểm và đáng sợ hơn.
"Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi, huống hồ tên của phong ở đây còn được gọi là đồ tể Quỷ Đao".
Mọi người nhìn về ba chữ hội Bá Thiên mà lòng muôn vàn tâm tư.
Cùng lúc đó, trong hội Bá Thiên, Mục Long đứng trên một căn lầu các ngắm nhìn mây bay phía chân trời, dần dần cảnh giới cũng lẳng lặng sinh ra biến hóa.
"Con đường tu hành vốn rất tàn khốc, có những lúc không phải ngươi chết thì sẽ là ta vong, trước đây suy cho cùng ta đã quá nhân từ".
"Có điều, từ giờ trở đi những thứ này đều đã trở thành dĩ vãng, đều chỉ tồn tại ở nơi tiểu thành đó mà thôi, mẫu thân từng nói, dưới vương tọa luôn là xương trắng chất đống..."
Lúc Mục Long nói ra câu này, trong lòng tựa hồ như có bức màn che gì đó bị phá vỡ, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt, dần dần lại chìm vào trạng thái tu luyện...
Rất nhiều năm sau, khi hắn đứng trên đỉnh phong thiên địa hồi tưởng lại chuyện đã qua, lại nghĩ tới lúc này mà miệng luôn nở nụ cười, sự vô địch của một số người ngay từ đầu đã được định sẵn.
Tu hành chẳng kể ngày tháng, huống chi vỏn vẹn một ngày ngắn ngủi chỉ như bóng câu qua cửa mà thôi.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Kim Bá Thiên đã bắt đầu bận rộn, hắn ta hầm ước chừng hai nồi thịt, lại còn chuẩn bị rất nhiều rượu ngon.
"Lão đại, đệ biết sức chiến đấu của huynh không phải người như đệ có thể can thiệp vào, việc duy nhất mà đệ có thể làm cho huynh là để huynh được ăn no uống say, bát rượu này đệ mời huynh!"
Từ hôm qua kể từ khi Mục Long ký vào Sinh Tử khế, Kim Bá Thiên đã như biến thành một người khác, không còn cười nói nữa, thần sắc cực kỳ trầm trọng.
"Làm gì mà trang trọng vậy, cơm chém đầu à? Tiễn ta lên đường ư?", mặc dù chỉ có một ngày nhưng Mục Long đã quen với sự vô liêm sỉ của Kim Bá Thiên, đột nhiên nghiêm túc như vậy ngược lại khiến Mục Long cảm thấy có chút không quen, hắn mỉm cười rồi gõ nhẹ vào cái đầu to mập của Kim Bá Thiên.
"Hừ, những lời xui xẻo thế này tuyệt đối không được nói, đệ đây là cảm thấy bản thân vô dụng, từ khi vào Tiêu Dao Thần Tông tới nay người khác luôn coi đệ như con lợn, lão đại là người đầu tiên đối xử với đệ như con người, nhưng vào lúc quan trọng đệ lại chẳng giúp gì được cho huynh", tên mập nói rồi mắt đã đỏ lên, trông khá mất tinh thần.
"Rồi sẽ có một ngày đệ sẽ trở thành cường giả, cho dù đệ không tin vào bản thân cũng nên tin tưởng ta, mắt nhìn của ta chưa từng sai bao giờ, này mập, ta có dự cảm sự tồn tại của đệ về sau sẽ khiến người ta nghe danh đã phải khiếp sợ đấy".
Mục Long vỗ vai Kim Bá Thiên, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn ta, cười nói tiêu sái, hai người liên tiếp uống cạn đến 18 vò rượu mà chẳng cần nói với nhau lời nào.
"Mập, ta phải đi rồi, đệ đừng đi, ở lại hầm thêm hai nồi thịt và kiếm thêm chút rượu ngon nữa, ta... vẫn chưa ăn no, chưa uống đủ", Mục Long đứng lên, nhìn Kim Bá Thiên mỉm cười nói.
"Được, lão đại, đệ đợi huynh trở về, ăn chỗ thịt béo nhất, uống rượu mạnh nhất!", Kim Bá Thiên lại rót thêm một vò rượu nữa.
Hắn ta nhìn theo bóng dáng của Mục Long dần dần đi xa, mãi đến khi biến mất khỏi tầm nhìn thì không kiềm chế được nữa mà tuôn trào hai hàng lệ nóng, dốc hết toàn lực gào lên: "Cả đời này đệ vĩnh viễn là lão nhị!"
Ngoài cửa Mục Long nghe thấy giọng gào này, thân hình khẽ dừng lại, hắn nhớ Kim Bá Thiên từng nói chỉ cần một ngày huynh còn trên đời thì ta mãi là lão nhị.
"Tên mập này cũng biết kích động ghê...", Mục Long mỉm cười rồi nhìn về phía trước, lững thững bước đi.
Trên xiềng xích loang lổ màu đỏ, không phân biệt được là rỉ sét hay máu chưa khô, màu đỏ tươi có lẽ là màu sắc duy nhất trên Sinh Tử đài.
Nhìn từ xa càng có thể cảm nhận được một trận khí tức hung sát, khiến người ta sợ hãi, có lẽ do nhiều năm bị nhuốm quá nhiều máu tươi, có quá nhiều sinh mạng nuốt hận ở trên đó hóa thành oan hồn lệ quỷ, kết bạn với cái chết.
Nơi đại hung thế này do cao nhân tông môn cai quản, quy định rằng không có Sinh Tử khế, không mở Sinh Tử đài.
Trận quyết đấu sinh tử của Mục Long và Giang Thiên Vũ là chuyện lớn trong ngoại môn, do vậy trước khi Mục Long lên Sinh Tử đài, nơi đó đã tụ tập không ít đệ tử ngoại môn chờ đợi để chứng kiến một màn này.
Giang Thiên Vũ vẫn mặc một thân bạch bào như hôm qua, tóc tai tung bay trong gió, sau lưng đeo một thanh đao, lạnh nhạt mà vô tình.
Thấy Mục Long tới, Giang Thiên Vũ lấy ra Sinh Tử khế ra ném vào trong hư không, Sinh Tử khế đó liền hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong Sinh Tử đài.
Đồng thời, Sinh Tử đài như thức tỉnh trong cơn ngủ say, bắt đầu từ từ nhô lên, mãi đến khi hoàn toàn hiện lên trôi nổi trong hư không.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK