Võ đài ấy chẳng hay đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng mưa sa bão táp mà vẫn bình yên vô sự, ấy vậy, bây giờ, nó đã bị phá hủy dưới sự cuồng bạo của thiên kiếp.
Đến cả Lâm Cảnh Dương có thực lực Linh Văn cảnh còn bị sét đánh đến nỗi phải quỳ xuống, mà đây mới chỉ là đợt thiên kiếp đầu tiên thôi đấy.
Điều khiến người khác phải ngỡ ngàng ấy chính là Mục Long vậy mà lại không hề hấn gì.
Đây là lợi ích của tố chân thân thể dũng mãnh sao, tuy bây giờ Lâm Cảnh Thiên đã đạt tới Linh Văn cảnh, dưới sự trợ giúp của huyết mạch Linh Văn mới có thể bộc phát ra lực lượng vượt qua Mục Long, nhưng khi bàn đến tố chất cơ thể thì y lại không đạt đến trình độ của linh khí tuyệt phẩm.
Ngay khi mọi người vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc, thì đợt thiên kiếp thứ hai giáng xuống.
Lúc này đây, sức mạnh của thiên kiếp tăng thêm gấp bội, dùng đến mười tám tia sấm sét đánh xuống người của Mục Long và Lâm Cảnh Thiên.
Khi thiên lôi giáng xuống, Lâm Cảnh Thiên thi triển Linh Văn thuật, dùng Thương Mộc Tù Long Kình để chống chọi lại, nhưng uy lực của thiên kiếp lại quá đỗi kinh khủng.
Sau khi sét đánh xuống, nó dễ như bỡn chế ngự được Lâm Cảnh Thiên, khiến cho mọi thủ đoạn của y đều trở nên vô dụng, chẳng thể đỡ được một đòn, thậm chí đến cả y còn bị sét đánh đến cả người cháy đen thui, phun ra một ngụm máu tươi.
Mục Long cũng không chịu được, cả người hắn lóe ra những tia điện, thân thể đung đưa một chút, suýt nữa là không đứng thẳng, trong miệng mũi cũng nhả ra một làn khói nhè nhẹ.
"Khụ khụ... Tên kia, hơi bị cứng đấy", Mục Long nói xong, bèn quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Cảnh Thiên.
"Ngươi... im miệng!", sắc mặt Lâm Cảnh Thiên lạnh lẽo đến đáng sợ, vốn dĩ cả hai sẽ có một trận chiến ác liệt, ấy thế lại biến thành độ kiếp, nếu thực lực không đạt yêu cầu, tất nhiên sẽ bị thiên kiếp đánh chết.
Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, y vẫn chưa từng vượt thiên kiếp, chẳng biết khi nào thiên kiếp mới chấm dứt, dù sao, với tình hình hiện tại, uy lực của thiên kiếp đang càng lúc càng mạnh lên, chắc vài lần nữa, y sẽ lành ít dữ nhiều mất.
Chẳng đợi cho hai người suy nghĩ đối sách, đợt thiên kiếp thứ ba đã đánh xuống, đánh ròng rã hai mươi bảy tia sấm sét!
Ngay khi hai mươi bảy tia sấm sét ấy giáng xuống, đầu óc Lâm Cảnh Thiên đã trống rỗng cả rồi, tất cả biện pháp phòng ngự đều đã bị phá hủy trong nháy mắt, đến cả bản thân y cũng không đứng vững được nữa, lập tức ngã nhào ra đất, bong da tróc thịt, phun máu tươi, trông vô cùng thê thảm.
Nhưng Mục Long cũng chẳng phải dễ chịu gì, tuy trước kia hắn đã từng nếm thử uy lực của hai mươi bảy tia sấm sét, nhưng uy lực của chúng lần này còn mạnh hơn gấp mấy lần thuở trước.
Bởi vậy, Mục Long không dám tự mãn, hắn nhanh chóng khởi động Kim Sắc Chân Cương, ra sức tấn công về phía sấm sét, hòng triệt tiêu được uy lực của lôi kiếp hết sức có thể.
Tuy là vậy, nhưng sấm sét vẫn đánh trúng người hắn như thường, khiến hắn bị thương, bên khóe miệng xuất hiện một vệt máu.
Đợt thiên kiếp thứ tư ước chừng mạnh hơn bội phần, khoảng tầm ba mươi sáu tia sấm sét.
Lúc này đây, Lâm Cảnh Thiên bất đắc dĩ mới lấy ra linh khí tuyệt phẩm, hơn nữa còn dùng lực thần hồn để khống chế, khi thiên kiếp giáng xuống, làm nó nổ tung, y lợi dụng sức mạnh từ vụ nổ của linh khí tuyệt phẩm để giảm bớt phần nào uy lực của thiên lôi.
Với cách làm này, tuy có thể đánh tan được phần nào sức mạnh của thiên lôi ở trình độ nhất định nào đó, nhưng khi dùng lực thần hồn để kích nổ linh khí tuyệt phẩm sẽ khiến cho thân hồn chịu cắn trả.
Nếu chẳng phải bây giờ Lâm Cảnh Thiên đã đột phá Linh Văn cảnh, thần hồn mạnh mẽ hơn nhiều, và linh khí tuyệt phẩm này cũng không phải là pháp bảo bản mệnh của y, thì chỉ với cắn trả thôi đã có thể khiến bản thân y trọng thương, dưới sự tấn công dồn dập của thiên kiếp bây giờ, chịu một chút vết thương thôi cũng đã tăng thêm phần rủi ro rồi.
Mục Long lại không giống như thế, hắn vẫn dùng chính thân thể để chống đỡ lại thiên kiếp.
Hắn biết thiên kiếp là do chính huyền cung Cấm Kỵ trong cơ thể hắn dẫn tới, bởi vậy, mục đích của thiên kiếp là loại bỏ hắn, nhờ vậy đồng thời phá hủy được huyền cung trong hắn, loại vật cấm kỵ này là thứ mà thế giới không thể chứa chấp.
Nhưng vì là thứ mà thế giới không thể để lại, càng chứng minh được huyền cung này là vật không tầm thường, Mục Long muốn giữ lại huyền cung này bằng mọi giá, dù bất chấp hết tất cả mọi thứ cũng phải giữ được.
Trong lòng hắn có một linh cảm, huyền cung Cấm Kỵ này sẽ là chìa khóa quan trọng bậc nhất mở đường cho hắn trở thành cường giả trong tương lai.
Cứ như vậy, ba mươi sáu tia sấm sét lần lượt giáng xuống người hắn, vào giờ phút ấy, Mục Long tưởng như mình đã cảm nhận được thế nào là thiên đao vạn quả, tuy tố chất thân thể hắn có thể sánh ngang với linh khí tuyệt phẩm nhưng cũng đau đến mức phải cắn răng.
Bên ngoài cơ thể hắn đã ứa ra vết máu, quan sát thật kỹ sẽ phát hiện, nó là những vết rạn nứt giống hệt với mạng nhện, đây là dấu hiệu cơ thể sắp sụp đổ.
Thấy thế, Mục Long nhanh chóng nuốt vài giọt Tam Quang Thánh Thủy để vết thương khép lại, đồng thời trong đầu tính toán làm cách nào để chống chọi lại đợt thiên kiếp tiếp theo.
"Ta có "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh" của tộc Thái Cổ Long Tượng, xưng rằng có thể tôi luyện hết thảy lực lượng trên thế gian, để tự tăng cường thân thể, chẳng biết phương pháp hồng lô này liệu có tôi luyện được lực lượng của thiên kiếp hay không đây?"
Tương truyền rằng, khi tu luyện "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh" của tộc Thái Cổ Long Tượng thành công mỹ mãn thì sẽ ngưng tụ ra một trấn ngục hồng lô, có thể tôi luyện được cả sức mạnh của thiên địa.
Trước kia, Mục Long đã từng thử sức hấp thu sức mạnh của sấm sét vào cơ thể, kết quả là sức mạnh của thiên lôi quá mức dữ dội mà tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn, phá hủy một lượng lớn kinh mạch, mà ấy mới chỉ là ba tia sấm sét thôi.
Cách làm này tuy nguy hiểm đến mười phần, nhưng khác biệt ấy là, bây giờ hắn phải khởi động phương pháp hồng lô, mượn sức mạnh của hồng lô để luyện hóa lôi kiếp, đồng thời tự tăng cường tố chất cơ thể mình.
Nhưng Mục Long cũng không dám chắc cách này có làm được hay không, chẳng qua hiện tại hắn đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, hắn không giống với Lâm Cảnh Thiên, mặc dù trên người hắn vẫn có linh khí tuyệt phẩm, nhưng hắn lại không có thần hồn, không thể kích nổ nó, chỉ có thể chọn cách được ăn cả ngã về không mà thôi.
Mục Long ngồi xếp bằng trên mặt đất.
May huyết mạch đại yêu thần khác đều yên lặng, chỉ có huyết mạch Long Tượng được kích hoạt đến mức tối đa, trên người hắn lộ ra những đường hoa văn máu hệt như dòng chảy nham thạch vậy.
Hắn chuyên tâm thi triển "Trấn Ngục Hồng Lô Kinh", một hư ảnh hùng dũng, khí thế ngất trời dần xuất hiện.
Đó là một cái lò rất lớn rất to, trùng hợp làm sao mà trên và dưới hòa hợp với hình dáng của thế gian, cái lò có bốn chân, chia làm đông tây nam bắc, không bàn mà hợp với bốn phương của càn khôn, như thể tự nhiên đã thế rồi!
Tuy nó chỉ là một hư ảnh, chỉ có hình dáng mông lung, nhưng khí tức vờn quanh nó lại có sức mạnh từ thuở xa xưa, có thể trấn áp được Lục Hợp Bát Hoang.
Hư ảnh trấn ngục hồng lô theo cơ thể Mục Long mà dâng lên, dần bao bọc Mục Long trong nó.