Hắn nhếch miệng cười, sau đó bỗng nhiên duỗi hai tay ra, tay không đón lấy linh khí trong tay hai người.
"Hắn điên rồi sao?"
Thời gian giống như ngưng đọng lại ngay lập tức, một màn này khiến chấn động trong lòng mọi người long trời lở đất không thua gì động đất cấp mười.
Tay không cướp dao sắc, đối với những người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, có lẽ cũng không phải là không có cách nào thực hiện được.
Nhưng, tay không bắt lấy linh khí lại chẳng khác nào muốn chết, không nói đến uy lực của linh khí kinh khủng đến cỡ nào, chỉ riêng thần hồn của Ngự Hồn cảnh đã có áp lực vô cùng mạnh mẽ rồi, sao có thể có được cơ hội như thế chứ?
Ở trong mắt mọi người, chắc chắn hai cái tay kia của Mục Long đã bị thương nặng.
Nhưng mà kết quả sau đó, cảnh tượng máu me đầm đìa trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện!
Theo tiếng sắt thép va chạm truyền đến bên tai, bọn họ thấy được một màn khiến cả đời cũng khó mà quên.
Linh khí đủ để phá núi trong tay Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp lại bị Mục Long vững vàng bắt lấy!
Tay trái nắm lưỡi đao, tay phải nắm chặt đầu thương!
Hai thanh linh khí kia đã sớm sinh ra linh tính, giờ phút này đang phát ra những tiếng gào thét, không ngừng run rẩy trong tay Mục Long.
Trái lại hai tay hắn lại không bị sao cả!
"Chuyện này..."
Trong lòng mọi người đều vô cùng chấn động, khó mà diễn tả được bằng ngôn từ, có lẽ vẻ mặt chấn động nhất cả đời của bọn họ đều được thể hiện hết vào hôm nay.
Tay không bắt đao? Không! Là tay không bắt linh khí, hơn nữa còn không bị làm sao cả!
Cái tay được đúc bằng sắt cũng không thể làm được đến mức này, bởi vì độ sắc bén của linh khí có thể chém sắt như chém bùn, nhưng Mục Long lại làm được.
"Hắn... rốt cuộc là quái thai gì vậy?"
"Đây quả thật là chuyện mà cơ thể máu thịt có thể làm được sao?"
"Không phải hắn là yêu thú mạnh mẽ gì hóa hình đấy chứ?", liên tưởng đến những chuyện kinh khủng hung tàn mà Mục Long đã trải qua suốt thời gian dài, có người đột nhiên sinh ra suy nghĩ này.
"Sợ rằng cho dù yêu thú hóa hình cũng không có được cơ thể mạnh mẽ cỡ này đâu!"
"Sức lực của tay không mà lại cản được độ sắc bén của linh khí, đúng là chưa bao giờ được nghe thấy, chưa bao giờ được nhìn thấy..."
Đám người kinh ngạc đến mức nói chuyện cũng không ngừng hít khí lạnh, muốn làm giảm sự rung động trong lòng mình, cố gắng để hô hấp trở nên đều đều mà không đến mức ngạt thở.
Người bên ngoài còn như vậy, huống chi là... Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp.
Bọn họ là chủ nhân của linh khí, vô cùng hiểu rõ về uy lực của linh khí trong tay, nhưng mà nay lại bị một người dùng tay không đón lấy.
Đối mặt với một màn này, bọn họ thực sự khó mà tiếp nhận, thậm chí có chút nghi ngờ có phải thế giới này là thật hay không.
Mục Long toét miệng cười, bây giờ chắc chắn đây là biểu cảm kinh khủng nhất thế gian, bọn họ ngửi được một khí tức tử vong nồng nặc trong đó.
"Đi!"
Hai người không bàn mà trùng ý, suy nghĩ nhất trí lạ thường, ngay cả linh khí đều không thể giết chết Mục Long, bọn họ còn thủ đoạn nào để có thể giết chết hắn nữa chứ, còn can đảm gì mà chiến đấu tiếp nữa?
Bọn họ hợp lực muốn rút linh khí ra, thoát khỏi khống chế của Mục Long, nhưng tay hắn lại giống như cái kìm lợi hại nhất thế gian.
Linh khí kia cứ như gắn liền với cơ thể của hắn, mọc ra ở trên tay, cho dù hai người dùng hết sức từ lúc bú sữa mẹ đến bây giờ vẫn khó mà di chuyển được, thậm chí ngay cả bước chân của Mục Long cũng chưa từng xê dịch.
Điều này khiến trong lòng bọn họ càng thêm sợ hãi, lấy sức mạnh Ngự Hồn cảnh của bọn họ, cho dù là núi non cũng có thể rung chuyển được, nhưng bây giờ lại không thể không thừa nhận một sự thật.
Lay núi dễ dàng, lay Mục Long mới là khó!
Nhưng nếu cứ từ bỏ linh khí của mình như thế, đương nhiên hai người vô cùng không cam lòng, linh khí quý giá là thật, nhưng nếu so sánh với tính mạng thì rốt cuộc cũng chỉ là vật ngoài thân.
Tráng sĩ chặt tay là lựa chọn duy nhất của bọn họ.
Nhưng trong nháy mắt lúc bọn họ quay người rời đi, đằng sau truyền đến tiếng cười ngông cuồng của Mục Long.
"Ha ha ha..."
Trong tiếng cười kia lộ ra vẻ bá đạo không ai bằng, vang vọng toàn bộ chiến trường ven hồ!
"Mặc dù linh khí rất sắc bén, nhưng ở trong mắt ta lại không khác gì phế liệu, không chịu nổi một kích!"
Vừa nói xong, Mục Long liền dùng sức vào hai tay, đột nhiên bẻ gãy một đao một thương trước vẻ mặt sợ hãi kinh ngạc của mọi người!
Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ tan lanh lảnh truyền ra từ trong tay Mục Long, khi mọi người kịp phản ứng, hai thanh linh khí một đao một thương đã bị bẻ gãy!
Một màn này khiến cho mọi người đều bất ngờ.
"Chuyện này... Linh khí là giả sao?"
"Rốt cuộc mình đã nhìn thấy cái gì?"
Lồng ngực đám người chập trùng kịch liệt, có người thậm chí bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, hô hấp không thông dẫn đến ngạt thở, vậy mà lập tức hôn mê.
Vốn tưởng rằng lời nói lúc trước của Mục Long - linh khí chỉ như đồng nát sắt vụn vì bản thân hắn mạnh đến mức không sợ uy lực của linh khí, lại không ngờ lời này không hề khoa trương chút nào.
Tuy Ngự Hồn cảnh rất mạnh, nhưng ở trong mắt ta cũng chỉ là gà đất chó sành thôi!
Mặc dù linh khí rất sắc bén, nhưng ở trong mắt ta cũng chỉ như phế liệu!
Câu nói này nếu là do cường giả Linh Văn cảnh phía trên Ngự Hồn cảnh nói ra, đương nhiên vô cùng bình thường, nhưng cố tình lại do Mục Long nói ra, hắn mới chỉ là Bích Cung cảnh đó.
Lời này ngông cuồng cỡ nào chứ?
Nhưng bây giờ xem ra, đây không phải ngông cuồng, mà là những gì hắn có thể làm được.
Tay không tấc sắt làm Ngự Hồn bị thương, bẻ gãy Linh khí, bản lĩnh kinh khủng cỡ này đủ để khiến người ta phải sợ hãi.