Đối mặt với trận chiến có sự can thiệp của Ngự Hồn cảnh, cho dù là những đệ tử Bích Cung cảnh kia cũng phải liên tục lùi lại, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi uy lực còn sót lại của vụ nổ, khiến một số đông bị lật nhào, thậm chí có người còn trực tiếp ngất xỉu.
Trên mặt đất, xác của yêu thú bị nổ tan tành thành từng mảnh, bay tứ tung. Màu đỏ trong hồ Ma Diễm nổi lên một làn sóng cực lớn, giống như mưa máu từ trên trời rơi xuống, vô cùng kinh hoàng.
Một lúc sau, khi màu máu xung quanh nhạt dần, mọi người lại một lần nữa nhìn cảnh tượng trước mặt, bọn họ không dám tin vào mắt mình, mọi chuyện vừa rồi giống như một giấc mơ, hơn nữa còn là một cơn ác mộng!
Mục Long vẫn đứng trên ngọn núi đầy xác chết đó, coi thường phía trước.
Vả lại, phía trước ánh mắt hắn hiện ra hai bóng dáng cực kỳ thảm hại.
Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp vẫn lơ lửng trong hư không, nhưng thân thể đó lại khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy ra một vệt máu, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Bọn họ chỉ mới đột phá lên Ngự Hồn cảnh, căn bản không có cơ hội để luyện tập linh quyết trên đảo Phục Ma này, chỉ có thể dùng sức mạnh của thần hồn để huy động linh lực thiên địa, tiến hành công kích, đây là thủ đoạn tấn công đơn giản nhất của Ngự Hồn cảnh!
Cho nên, trong luồng linh lực này cũng có sức mạnh thần hồn của bọn họ.
Nhưng, sức mạnh vừa nãy của Mục Long hoàn toàn là mang tính huỷ diệt.
Như người ta đã nói, không còn da thì lông mọc vào đâu? Ngay cả nguồn linh lực đủ để san bằng những ngọn núi cũng bị nổ tan tành chứ đừng nói là sức mạnh thần hồn của bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ vừa mới bước vào Ngự Hồn cảnh, thần hồn chỉ mới ngưng tụ, thực lực không mạnh mẽ sao có thể chịu được lực sát thương như vậy?
Ngay khi chạm mặt, bọn họ vì thần hồn bị tổn thương nên thân thể gặp phản ứng dữ dội và bị thương nặng.
"Ngự Hồn cảnh, cũng chỉ có thế này mà thôi, đặc biệt là những kẻ may mắn đột phá như các ngươi. Đối với ta mà nói, càng giống như thứ hữu danh vô thực!"
Khi mọi người vẫn đang vô cùng chấn động thì Mục Long lại một lần nữa lên tiếng, trong lời nói của hắn mang theo một sự bá đạo và chiến ý ngang tàng.
Nhưng, mọi người thực sự không thể hiểu được, tại sao lại như vậy!
Cường giả Ngự Hồn cảnh, được người ta gọi là “chân chân”, mạnh mẽ đến nhường nào?
Ngự Hồn cảnh và Bích Cung cảnh trông chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng khoảng cách thực lực giữa hai bên là quá rõ ràng.
Từ xưa đến nay, đừng nói là dùng sức mạnh của Bích Cung cảnh để chống đối với Ngự Hồn cảnh, cho dù có thể may mắn thoát chết khỏi tay của cường giả Ngự Hồn cảnh cũng là cực kỳ hiếm thấy. Nhưng bây giờ, Mục Long lại có thể khiến hai cường giả Ngự Hồn cảnh trọng thương khi vừa chạm mặt.
Hơn nữa, điều kinh ngạc hơn là từ đầu đến cuối, Mục Long không hề sử dụng chân nguyên, mà chỉ dựa vào sức mạnh thuần tuý của nhục thân!
Vào lúc này, trận chiến bên bờ hồ im lặng đến chết người.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu như các ngươi không giết được ta, vậy cũng đến lúc nên cho các ngươi nếm thử thủ đoạn của ta rồi!” trong sự yên lặng này, hai mắt Mục Long híp lại, cất bước đi về phía trước.
Thấy vậy, Tống Lăng Kiệt và Tào Diệp giống như gặp phải đại quân của địch, nhìn chằm chằm Mục Long. Từ lúc bị Mục Long đả thương đến giờ, bọn họ không còn dám coi thường Mục Long nữa.
Dù không chấp nhận được việc Mục Long có sức mạnh khủng khiếp như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có chút may mắn, vì dù sao bọn họ cũng đang ở Ngự Hồn cảnh, có thể bay được trên bầu trời.
Mặc dù trước đó Mục Long thể hiện tốc độ khiến người ta theo không kịp khi đi tìm yêu hồn, nhưng trong thâm tâm bọn họ tin chắc rằng, lúc đó Mục Long đang sử dụng một loại linh phù.
Cho dù bây giờ Mục Long vẫn còn loại linh phù đó thì khi Bích Cung cảnh sử dụng linh phù cũng cần phải dốc toàn tâm toàn lực, căn bản không thể đối chiến được.
"Lấy linh khí ra, nhanh chóng giết chết tên tiểu tử này, tránh những hậu hoạ về sau!"
Rõ ràng thực lực của Mục Long đã khiến cho hai người này cảm thấy bị uy hiếp, cho nên lúc này mới trực tiếp vung tay lên, sử dụng linh khí của mình.
Tống Lăng Kiệt đang sử dụng một cây trường thương linh khí trung phẩm, trong khi Tào Diệp đang cầm một thanh Ô Kim Bảo Đao đằng đằng sát khí.
Trong phút chốc, hai người lại hợp lực, lết thân thể bị thương, bạo phát toàn bộ sức lực, cố gắng tiêu diệt hoàn toàn Mục Long!
"Bọn họ vậy mà lại sử dụng linh khí rồi!"
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của mọi người bỗng trở nên kinh ngạc.
Theo ý kiến của bọn họ, lúc trước Mục Long có thể khiến hai người này bị thương, hoàn toàn là bởi vì bọn họ khinh địch chứ không nghĩ đến chuyện nhục thân của Mục Long lại mạnh mẽ đến vậy, nhưng hiện tại đã khác.
Khi bọn họ lấy linh khí ra, như vậy cũng đủ để thể hiện thái độ của mình, bọn họ sẽ dốc hết sức lực chiến đấu.
Ngự Hồn cảnh có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của linh khí, linh lực trong tay bọn họ không chỉ giới hạn chặt sắt như chặt bùn, mà còn có thể phá đồi xẻ núi!
Nhục thân của Mục Long cho dù có mạnh mẽ đi chăng nữa thì có thể mạnh hơn sự sắc bén của linh khí không?
Đây có lẽ là điều mà lúc này mọi người đều đang nghĩ.
Tuy nhiên, Mục Long hoàn toàn làm ngơ trước thứ linh khí toát ra sức mạnh và sát khí đáng sợ trên tay hai người kia.
Bước chân của hắn không ngừng giẫm lên xác yêu thú, vẫn lạnh lùng tiến về phía trước.
"Giết!"
Áp lực mà Mục Long đè lên bọn họ không chỉ là khí thế, mà còn là áp lực bên trong. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể những tâm ma mà bọn họ đã dày công trấn áp sẽ lại bùng phát, khiến tâm thần của bọn họ phải đại loạn.
Vì vậy, vào lúc này, hai người liền bay tới, linh khí trong tay trực tiếp công kích Mục Long.
"Chẳng lẽ, Mục Long định dựa vào linh khí tuyệt phẩm trong tay, muốn phân cao thấp với hai cao thủ Ngự Hồn cảnh sao?"
Sự tập kích chết chóc của cường giả Ngự Hồn cảnh đến trong tích tắc, nhưng Mục Long quả thực vẫn bình tĩnh như vậy.
Cho nên, giữa ánh chớp và tia lửa, mọi người có rất nhiều phỏng đoán, trong đó có linh khí tuyệt phẩm mà Mục Long lấy được trước đó.