Tượng Vương ở một bên lạnh lùng nhắc nhở, lúc này trên đài quan sát đã sớm không còn một ai, tất cả mọi người đều chạy ra thật xa.
"Thiên kiếp của Mục Long... sao có thể? Bích Cung cảnh... Làm sao lại đưa tới thiên kiếp?", nghe rõ ý trong lời nói của Tượng Vương, giờ phút này sắc mặt Nguyên Vô Thiên đã hoàn toàn thay đổi.
Lấy đạo hạnh của ông ta, không thể nào không biết rõ uy lực của thiên kiếp với quy mô này được!
"Thế nào, bất ngờ lắm đúng không? Người bình thường cũng không thể mở được mười hai huyền cung, không phải sao?", trên mặt Tượng Vương không có cảm xúc gì, thậm chí trong giọng nói còn mang theo một chút trào phúng.
"Bản tọa hiểu rồi, lôi kiếp ở ngoại môn lúc trước căn bản không phải là ngươi độ kiếp, mà là Mục Long này đang mở mười hai phương huyền cung gây ra, Quân Ngự Hoang, thật ra ngươi đã sớm biết sẽ có kết quả này, đúng hay không?", sắc mặt Pháp Vương Nguyên Vô Thiên vô cùng khó coi.
"Không sai, bản tọa biết, nhưng bản tọa biết thì phải nói cho ngươi chắc? Không phải trước đó ngươi cũng không nói với bản tọa Lâm Cảnh Thiên tu luyện Thái Thượng Vong Tình, không phải sao?"
"Huống hồ vốn dĩ bản tọa còn có cơ hội ngăn cản chuyện này, nhưng ngươi cứ nhất định phải ngăn ta lại, bản tọa đã từng cảnh cáo ngươi, bảo ngươi không nên hối hận, ngươi đã nói như thế nào?", Tượng Vương nhìn chằm chằm Pháp Vương, chất vấn.
"Ngươi..."
"Tại sao mọi chuyện lại đến tình trạng thế này, ta nghĩ trong lòng Nguyên Vô Thiên ngươi rõ ràng hơn ai hết!"
"Bây giờ nói cái gì cũng đều vô dụng, ngươi chỉ có thể cầu nguyện Mục Long có thể vượt qua thiên kiếp, nếu như hắn độ kiếp thất bại, Lâm Cảnh Thiên cũng không có khả năng còn sống, đến lúc đó tất cả tính toán của ngươi đều sẽ hóa thành tro, tan thành mây khói!", Tượng Vương nói xong, dứt khoát phất ống tay áo một cái, không còn để ý đến Pháp Vương Nguyên Vô Thiên nữa.
Mà trên chiến đài, lúc toàn bộ chiến đài đã bị thiên kiếp bao phủ, trong lòng Lâm Cảnh Thiên cũng đã sinh ra một sự sợ hãi, rốt cuộc y vẫn chưa tu luyện được Thái Thượng Vong Tình hoàn toàn, không có cách nào khiến trong lòng không gợn sóng được.
"Ngươi... Làm cái gì vậy?", Lâm Cảnh Thiên cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Long, mở miệng hỏi.
"Không có gì, chỉ là thử một chút thôi, lấy thực lực Linh Văn cảnh của ngươi bây giờ, đúng là ta không đánh lại, cho nên ta gọi ông trời đến giúp một tay!"
Trong tông môn, tất cả mọi người đang chú ý đến thiên kiếp bao phủ xuống chiến đài, nghe được lời này của Mục Long thì đều thầm mắng trong lòng.
Lời này của Mục Long có chút vô lại, nhưng vẫn vô cùng điên cuồng.
"Đánh không lại, mẹ nó ngươi không đánh lại thì trực tiếp nhận thua đi, mẹ nó ngươi lại kêu gọi lung tung cái gì? Bảo ông trời đến giúp đỡ? Ông trời nói giúp là sẽ tùy tiện giúp sao?"
Có câu nói là mời thần dễ tiễn thần khó, gọi thiên kiếp tới dễ dàng, nhưng có thể còn sống hay không lại là chuyện khác!
"Đồ điên!", Lâm Cảnh Thiên nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng một cách lạ kỳ.
Nhưng mà Mục Long lại tỏ ra không quan tâm, cười nói: "Chúng ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, không bằng ngươi đừng làm vẻ mặt thối đó nữa, cười một cái xem nào, nhỡ may bị thiên kiếp đánh chết cũng sẽ không trở thành quỷ mặt lạnh".
Lâm Cảnh Thiên: "..."
Đã đến lúc này rồi mà Mục Long vẫn còn có tâm trạng nói giỡn, đám người nghe thấy lời nói điên cuồng này của Mục Long, cảm giác chính mình cũng sắp điên rồi.
"Mẹ nó thế nhưng là thiên kiếp đấy, nếu không cẩn thận sẽ chết người!"
"Hơn nữa còn không phải thiên kiếp bình thường, vốn dĩ nó là thiên kiếp của một mình Mục Long, bây giờ lại có thêm cả Lâm Cảnh Thiên, không biết uy lực sẽ tăng lên bao nhiêu".
"Sợ là ngay cả Lâm Cảnh Thiên cũng không nắm chắc vượt qua thiên kiếp này đi".
Tình hình bây giờ đã hoàn toàn mất khống chế, một đám quản lý trong tông môn, bao gồm cả Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, dù cho là Vương cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, những chuyện khác bọn họ còn có thể nhúng tay, chỉ có thiên kiếp là không được.
Thường nói "nếu trời có tình ắt cũng phải già đi", trời là vô tình, ai dám nhúng tay sẽ đánh kẻ đó, Lâm Cảnh Thiên chính là vết xe đổ.
Cũng bởi vì cách Mục Long tương đối gần, nên đã bị thiên kiếp xem như cùng một bọn với Mục Long, muốn khiêu chiến uy nghiêm của trời thì sẽ cùng nhau bị bao phủ bên trong thiên kiếp, nghĩ một chút đã cảm thấy khổ cực.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, chỉ trong thoáng chốc lôi kiếp đã kéo đến, sấm sét gầm thét càng thêm doạ người, điện quang màu tím giống như những chiếc roi dài đánh nứt hư không.
Trên chiến đài, Mục Long ngửa đầu nhìn thiên lôi sắp đánh xuống, sau đó tỏ ra có kinh nghiệm phong phú, nói với Lâm Cảnh Thiên: "Chuẩn bị độ kiếp đi, tin tưởng ta, cảm giác bị lôi kiếp đánh kỳ diệu lắm".
Lúc trước Mục Long đã dùng lôi kiếp luyện thể, đương nhiên là có kinh nghiệm, nhưng mọi người nghe thấy vậy thì chỉ muốn mắng chửi.
"Có mà ta tin ngươi đấy, thích bị thiên lôi đánh xuống đúng không, làm sao không đánh chết tên khốn nhà ngươi đi!"
Cũng có phong chủ nghe nói như thế, dứt khoát dùng Mục Long như một ví dụ xấu để khuyên bảo đệ tử: "Các đồ nhi, sau này các ngươi cũng phải độ kiếp, chỉ là tuyệt đối không nên ngông cuồng giống như Mục Long, loại người này có chết cũng không biết chết như thế nào đâu, đối mặt với thiên uy, nhất định phải có lòng kính sợ, thiên uy như tù ngục, không thể xúc phạm được!"
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, bên trong hư không đã vang lên những tiếng sấm, toàn bộ người của Tiêu Dao Thần Tông, cho dù là tu vi mạnh hay yếu, trong lòng đều chấn động, đây chính là thiên uy.
Cùng lúc đó, thiên lôi màu tím giống như giao long rạch bầu trời lao xuống, lần lượt bổ về phía Lâm Cảnh Thiên và Mục Long.
Rắc một tiếng.
Trong nháy mắt thiên lôi đánh xuống, toàn bộ chiến đài đều bị đánh đến mức chia năm xẻ bảy, mặt đất xuất hiện một cái hố to, tràn ngập khói bụi.
Sau một lát, mọi người mới thấy rõ cảnh tượng trong đó.