Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bà ngoại?" Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giãy dụa ngồi dậy: “Mẹ... Cháu muốn gặp mẹ..."

"Hoàn Hoàn." Chúc Văn Bội lập tức ôm chặt lấy Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, người chết không thể sống lại, cháu phải tỉnh táo lên, cái nhà này còn cần cháu, ba cháu và Sam Sam cũng cần cháu."

"Ba..." Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Thịnh Xán còn đang hôn mê thì cả người run lên, thân thể như mất đi nhiệt độ.

Cô siết chặt hai tay Chúc Văn Bội như một đứa trẻ làm sai mà bất lực hỏi: “Bà ngoại, mẹ mất là tại cháu, nếu ba tỉnh lại hỏi cháu muốn mẹ thì phải làm sao... Làm sao bây giờ?"

"Hoàn Hoàn, không phải lỗi của cháu." Chúc Văn Bội nhẫn tâm thét lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã tìm được Hà Song rồi, bây giờ đang ở dưới lầu, cháu cứ trách cứ bản thân thì chỉ làm hung thủ cười chê thôi."

"Tìm được Hà Song rồi?"

"Ừ."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức muốn xuống giường.

Chúc Văn Bội kéo cô lại rồi nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Hoàn Hoàn, cháu phải nhớ kỹ, mẹ cháu cản phát súng đó cho cháu là vì nó yêu cháu, chỉ khi nào cháu sống vui sướng hạnh phúc thì nó mới cảm thấy an ủi, nếu cháu cứ tự trách thì nó ở trên trời cũng không vui, hiểu không?"

Lúc này rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng nghe lọt tai lời Chúc Văn Bội nói, cô cắn chặt môi, một lúc sau mới run rẩy hé miệng: “Bà ngoại, cháu hiểu rồi."

Lúc này Chúc Văn Bội mới buông cô ra, chải vuốt lại mái tóc xốc xếch của cô: “Những lúc thế này cháu càng phải tỉnh táo, đi xuống đó theo bà đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo Chúc Văn Bội xuống lầu.

Lúc này Hà Song đang quỳ gối bên cạnh A Thành, xung quanh họ là Đường Nguyên Minh, Cố Bắc Thành, Thịnh Tư Nguyên đang đứng hoặc ngồi nhìn bà ta, ánh mắt mang đầy phẫn nộ và thù hận.

Chúc Văn Bội đi đến bên cạnh Thịnh Tư Nguyên rồi ngồi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh bà lạnh lùng nhìn Hà Song như đang xem một người chết.

Đường Nguyên Minh lạnh lùng hỏi Hà Song: “Nói đi, nói hết những chuyện đã xảy ra."

Hà Song chỉ giãy dụa một lát: “Chạng vạng tối hôm qua Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho tôi nói là ông ta không muốn Thịnh Xán sống qua tối hôm qua, cho nên tôi đã phái A Thành đến Thịnh gia."

Những lời Hà Song nói không giống với lá thư của Lăng Tiêu.

Mặc dù Thịnh Hoàn Hoàn hận Lăng Hoa Thanh, nhưng cô không muốn bỏ qua bất kỳ kẻ nào liên quan đến chuyện này.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Có chứng cớ gì chứng minh?"

Hà Song giải thích: “Lăng Hoa Thanh là ông chủ đứng phía sau Vô Song Thành, chúng tôi đều làm việc dựa theo mệnh lệnh của ông ta, không tin cô có thể đi thăm dò."

Lúc này Cố Bắc Thành nói một câu: “Theo tôi được biết, tối hôm qua người của Vô Song Thành cũng tìm kiếm bà khắp nơi, nếu bà làm theo lệnh của Lăng Hoa Thanh thì tại sao Vô Song Thành lại chó cắn chó?"

Hà Song ngẩn người, sau đó lập tức cười lạnh: “Nếu cậu không nói chuyện này thì đến bây giờ tôi còn không biết, tôi trốn là do Lăng Tiêu muốn bắt tôi, còn Lăng Hoa Thanh suy nghĩ thế nào thì chỉ có ông ta biết, có lẽ chỉ là phối hợp với Lăng Tiêu làm trò cho các người xem thì sao?"

Ý của bà ta là nói cha con Lăng Tiêu đang diễn trò.

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đánh giá Hà Song với ánh mắt đặc biệt sắc bén, cũng may Hà Song là nhân vật hung ác, nếu không lúc này thật sự sẽ không giữ được bình tĩnh.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại, trật tự rất rõ ràng: “Không phải bà nói bà là người của Lăng Hoa Thanh sao, sao lại bán đứng ông ta dễ dàng như vậy?"

Hà Song cười lạnh: “Chúng tôi chỉ làm việc vì tiền thôi, đâu có trung thành thật sự, tôi chỉ biết A Thành thất bại thì Lăng Hoa Thanh sẽ trách tôi không hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ bị các người bắt, dù tôi được thả trở về thì tôi cũng không có kết cục tốt."

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn càng sắc bén: “Trước đó bà nói không biết Lăng Hoa Thanh muốn bắt mình, hiện tại lại nói ông ta sẽ trách bà không hoàn thành nhiệm vụ, bà nói không thấy trước sau mâu thuẫn sao? Hay bà vốn đang nói láo?"

Cố Bắc Thành cũng ép sát: “Bà nói chạng vạng tối hôm qua Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho mình, đưa điện thoại cho tôi, để tôi xem lịch sử trò chuyện của các người."

Hà Song lạnh lùng nói: “Đã xóa rồi, mấy cú điện thoại như vậy tôi giữ lại lịch sử trò chuyện làm gì?"

Sau đó bà ta tràn đầy khinh miệt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư, tôi không rõ vì sao cô lại cắn chặt tôi không thả? Là muốn giúp Lăng Hoa Thanh thoát tội sao, bởi vì ông ta là cha của Lăng Tiêu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK