Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Đường Thắng Võ không làm Đường Nguyên Minh dao động chút nào, anh lạnh nhạt nhìn Đường Thắng Võ mà nói: “Làm phiền chú nói với ông già cháu một tiếng là cuộc đời cháu do cháu làm chủ, cháu đã bỏ chính trị theo thương nghiệp rồi, còn để ý đến thứ hư vô mờ ảo như thanh danh sao?”

Đường Thắng Võ rất bất đắc dĩ: “A Minh, vì sao cháu lại cố chấp như thế!”

Đường Nguyên Minh cười cười: Đúng vậy, vì sao anh lại cố chấp như thế?

Đêm nay người có tâm tình tệ nhất không ai khác ngoài Triệu Giai Ca, khi người nhà họ Đường phát thiệp mời thì đã nói hôm nay Đường Nguyên Minh sẽ đến đón cô ta.

Cô ta tràn đầy chờ mong trang điểm thật đẹp, muốn tỏa sáng rực rỡ ở tiệc mừng thọ, kết quả lại bị Đường Nguyên Minh cho leo cây, cuối cùng còn phải dựa vào Lệ Hàn Tư để giữ thể diện.

Mà Đường Nguyên Minh thì sao, cư nhiên công khai dẫn Thịnh Hoàn Hoàn tham dự.

Đã có không ít người biết cô ta và Đường Nguyên Minh sắp sửa liên hôn, anh làm như thế không phải là cố ý vả mặt cô ta sao?

Tốt xấu gì cô ta cũng là thiên kim của nhà họ Triệu, dựa vào cái gì muốn chịu sự nhục nhã này?

“A Ca, chúng ta nhảy một điệu nhé?” Ánh mắt của Lệ Hàn Tư vẫn tập trung trên người Triệu Giai Ca.

Triệu Giai Ca không có hứng thú mà lắc đầu: “Không muốn nhảy, anh đi làm gì thì làm đi, em sẽ tự lo cho mình.”

Lệ Hàn Tư nhớ tới chuyến này còn có việc phải làm nên không thể không tạm thời rời khỏi Triệu Giai Ca: “Vậy anh đi làm việc, em đừng uống rượu, cũng đừng chạy loạn đấy.”

Triệu Giai Ca trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi bất đắc dĩ cười nói: “Em biết rồi, anh cứ nói mãi.”

Lệ Hàn Tư rời đi thì ý cười bên miệng Triệu Giai Ca lập tức biến mất, sau đó đưa mắt tìm kiếm Lăng Tiêu khắp nơi.

Cô ta phải giành lại một ván cho mình.

Sau khi Lâm Chi Vũ nói những lời đó với Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức đi tìm Lăng Tiêu, không hề phát hiện sự khác thường của Lăng Thiên Vũ.

Cuối cùng Lâm Chi Vũ nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi hút thuốc trong một góc thì ôm Lăng Thiên Vũ muốn chạy qua, nhưng lại thấy Triệu Giai Ca đã ngừng lại trước mặt Lăng Tiêu.

Lâm Chi Vũ dừng bước, nhìn Triệu Giai Ca với ánh mắt dò xét.

“Vì sao Lăng thiếu lại ngồi đây uống rượu giải sầu?”

Triệu Giai Ca nâng rượu vang đỏ ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, ngón tay ngọc vén mái tóc dài ra phía sau, để lộ ra bả vai mượt mà và xương quai xanh xinh đẹp.

Cô ta mặc một chiếc váy dài cúp ngực, trước ngực là một mảng trắng trẻo, mái tóc xoăn dài kết hợp với gương mặt được trang điểm tinh xảo càng làm tăng vẻ quyến rũ mà không dung tục.

Thấy Lăng Tiêu không đáp lại mình, Triệu Giai Ca nhếch môi đỏ: “Không ngại để tôi uống vài ly với anh chứ?”

Nếu là trước kia Lăng Tiêu nhất định sẽ không cảm xúc bảo Triệu Giai Ca cút, nhưng hiện tại hắn lại ngầm đồng ý cho cô ta ngồi xuống: “Nghe nói Triệu tiểu thư và Đường đại thiếu gia đã đính hôn, người mà cô nên ở bên cạnh không nên là anh ta sao?”

Triệu Giai Ca cười cười: “Anh cũng thấy rồi, tôi không có cơ hội này.”

Triệu Giai Ca tạm dừng rồi hỏi lại: “Lăng thiếu thì sao, sao lại mặc kệ vị hôn thê xinh đẹp như Lâm tiểu thư mà ngồi trong góc im lặng uống rượu giải sầu?”

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn cô gái tự cho là thông minh trước mặt: “Triệu tiểu thư nghĩ sao?”

Triệu Giai Ca im lặng, ngón tay ngọc nhỏ dài lắc lắc ly rượu vang đỏ trên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu: “Tôi rất tò mò, Lăng thiếu chấp nhận Lâm tiểu thư là vì cô ta trông giống Thịnh Hoàn Hoàn hay là do cha mẹ an bài?”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Vì sao không thể là tôi thích Lâm Chi Vũ?”

Triệu Giai Ca lắc đầu cười nhạt: “Lăng thiếu không thích Lâm tiểu thư, nếu không sẽ không ngồi một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu.”

Lăng Tiêu nói: “Vậy Triệu tiểu thư nói xem vì sao tôi lại ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu?”

Triệu Giai Ca lại nói: “Tôi đâu dám phỏng đoán tâm tư của Lăng thiếu.”

“Triệu tiểu thư ngồi ở đây không phải là muốn san sẻ với tôi sao? Chẳng lẽ còn có chuyện khác?”

Triệu Giai Ca ngẩn người.

Lăng Tiêu nâng ly rượu trước mặt lên cụng ly với Triệu Giai Ca, đôi môi khẽ nhếch lên: “Triệu tiểu thư cứ nói đi đừng ngại.”

Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, Triệu Giai Ca hơi thất thần.

Trên người Lăng Tiêu có một khí chất tôn quý, trong mắt hắn cất giấu sự sắc bén, đây là khí thế cực mạnh chỉ có ở vương giả, lúc này hắn đang ngồi trước mặt cười nhạt và nói chuyện với cô ta, nhưng khoảng cách của họ lại rất xa xôi.

Cứ như có một lằn ranh trước mặt, một nửa là trời, một nửa là đất.

Nếu cô được người đàn ông như vậy che chở thì may mắn biết bao!

Triệu Giai Ca nói: “Tôi cảm thấy Lăng thiếu sẽ không cưới Lâm tiểu thư.”

Lăng Tiêu hỏi: “Vì sao?”

Triệu Giai Ca trầm ngâm: “Chuyện anh và Lâm tiểu thư liên hôn được truyền ra từ trong phủ của cha anh, mà bản nhân anh chưa từng thừa nhận.”

Cô ta tự giễu cười cười: “Tình huống này giống như tôi và Đường Nguyên Minh, anh ta chưa từng thừa nhận tôi, tính ra tôi và Lâm tiểu thư cũng cùng chung cảnh ngộ.”

Lăng Tiêu trầm mặc chờ cô ta nói tiếp, hoặc có thể nói hắn vốn không có ý định nói chuyện.

Lăng Tiêu không nói lời nào, Triệu Giai Ca chỉ có thể nói tiếp: “Tôi nghĩ anh và Đường Nguyên Minh cũng có nổi khổ riêng, nếu có cách giải quyết thì mọi người có thể không cần khó xử.”

“Nhìn dáng vẻ của Triệu tiểu thư thì hình như có cách giúp tôi.”

“Có thì có, nhưng tôi nói ra sợ Lăng thiếu chê cười.”

“Cứ nói đi đừng ngại.”

Triệu Giai Ca dừng lại một chút: “Lăng thiếu cảm thấy tôi thế nào?”

Lăng Tiêu nhận xét đúng sự thật: “Gia thế tốt, dung mạo đẹp.”

Ánh mắt Triệu Giai Ca sáng lên: “Nếu tôi và Lăng thiếu liên hôn thì anh nghĩ cha anh có đồng ý không?”

Lăng Tiêu nhìn cô ta, chỉ cười không nói.

Triệu Giai Ca cười nói: “Lăng thiếu đừng hiểu lầm, ý tôi là chúng ta có thể làm bộ ở bên nhau, như vậy mọi người có thể thoát khỏi khốn cục hiện tại, đến lúc đó chỉ cần Lăng thiếu nói một tiếng thì tôi nhất định không dây dưa.”

Lăng Tiêu chậm chạp không nói gì, bàn tay đặt dưới cái bàn của Triệu Giai Ca bất giác siết chặt.

Lăng Tiêu đặt bàn tay thon dài lên bàn rồi nhẹ nhàng gõ từng cái, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Triệu tiểu thư, nếu tôi không muốn cưới Lâm Chi Vũ thì tôi có một ngàn biện pháp thoát khỏi cô ấy, đề nghị của cô không cao minh.”

Ánh mắt Triệu Giai Ca ảm đạm xuống, nhưng Lăng Tiêu lại mở miệng: “Nhưng tôi có thể giúp cô chiếm được Đường Nguyên Minh.”

Triệu Giai Ca cứng lại: “Lăng thiếu tính giúp tôi như thế nào?”

Hiện giờ hứng thú của Triệu Giai Ca đối với Đường Nguyên Minh đã giảm đi, cô ta càng cảm thấy hứng thú với Lăng Tiêu.

Nhưng chỉ cần có thể tiếp cận Lăng Tiêu thì cách gì cô ta cũng chịu làm.

Lúc này Triệu Giai Ca nhìn thấy một người đàn ông đi tới rồi ghé vào bên tai Lăng Tiêu thấp giọng nói vài câu.

“Đã biết.” Lăng Tiêu vung tay, ý bảo người đó lui xuống.

Sau đó hắn nhìn về phía Triệu Giai Ca mà cười nói: “Triệu tiểu thư, cơ hội của cô tới rồi.”

Vừa dứt lời liền có người tiến đến mời Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, Đường tiên sinh mời cô qua đó.”

Triệu Giai Ca nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu với cô ta.

Triệu Giai Ca không biết Lăng Tiêu an bài cái gì, nhưng cô ta muốn tiếp cận hắn thì phải hợp tác và phối hợp với hắn.

Cô ta tao nhã đứng lên, cười nhạt với Lăng Tiêu: “Vậy tôi xin lỗi không tiếp được.”

Lăng Tiêu nói: “Triệu tiểu thư đi thong thả.”

Triệu Giai Ca cũng không biết Đường Thắng Võ an bài cái gì cho mình, Lăng Tiêu chỉ hơi thúc đẩy dựa trên cơ sở của ông ta...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK