Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn âm trầm vào nhà, Thịnh phu nhân lo lắng hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô lắc lắc đầu, không muốn nói gì cả.

Họ không cần chờ lâu, lão thái thái và lão gia tử dọn đồ rất nhanh, họ dứt khoát ra cửa, Thịnh Đình Đình cũng đi theo lên xe.

Hứa Hương Tuyết rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng muốn đi theo, lại bị Thịnh Giai Minh ngăn cản, lần này họ đến Lăng gia không chỉ vì làm khách, bà ta đi chỉ thêm phiền.

Trên đường đi, cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn luôn rất suy sút.

Nếu Cố Nam Thành muốn ly hôn với Nam Tầm thì Hoan Hoan nên làm sao bây giờ?

Hoan Hoan là huyết mạch của Cố gia, Cố Nam Thành nhất định sẽ không để Nam Tầm mang Hoan Hoan đi, điều kiện của Nam gia lại không bằng Cố gia, ly hôn dưới tình huống này thì Nam Tầm chỉ có thể rời đi một mình.

Tuy Thịnh Hoàn Hoàn chưa sinh con, nhưng chỉ cần là mẹ đều không thể chịu đựng được cảm giác đau đớn khi cốt nhục chia lìa.

Nếu Cố Nam Thành lại cưới Trần Do Mỹ vào cửa, Nam Tầm nhất định sẽ nổi điên, kết quả cuối cùng là cá chết lưới rách.

“Hoàn Hoàn... Hoàn Hoàn...” Thịnh phu nhân gọi Thịnh Hoàn Hoàn vài tiếng cô mới tỉnh táo lại.

“Tới rồi.” Thịnh phu nhân chỉ chỉ bên ngoài, lo lắng hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Gọi con mấy lần vẫn không có phản ứng gì, suy nghĩ cái gì vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói, chỉ lắc lắc đầu: “Không có gì đâu mẹ, xuống xe đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn ôm Lăng Thiên Vũ xuống xe, Bạch quản gia đã dẫn mọi người chờ ở cửa, mấy chục người gồm đầu bếp, người làm vườn, hầu gái, vệ sĩ cùng khom người, trăm miệng một lời mà gọi: “Chào đón thiếu phu nhân trở về.”



Thịnh Đình Đình khiếp sợ không thôi, trận thế này không khỏi quá lớn.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng hơi kinh ngạc, lần đầu tiên cô tới Lăng Phủ cũng không có khí thế như vậy.

“Thiếu phu nhân.” Bạch quản gia bước nhanh đến, khom lưng kính chào Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó cung kính nhìn về phía Thịnh phu nhân và hai cụ Thịnh gia: “Chào đón các vị khách quý tới nhà làm khách, mời vào bên trong.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn biệt thự xa hoa trước mặt, cảm thấy nó như một cái lồng làm bằng tơ vàng, giam giữ cô vào đó không thể trốn thoát.

Cô nghĩ tới cảnh tượng ngày đó bị nhốt ở hầm giam, cảm giác bất lực tuyệt vọng sợ hãi lại nảy lên trong lòng, bước chân chậm chạp không đi về phía trước một bước.

Nếu có thể, cô sẽ xoay người bỏ đi!



Nhưng cô không thể, có lẽ Lăng Tiêu cho phép cô phát cáu một chút, nhưng nếu thật sự chọc giận hắn thì kết cục của cả nhà cô chính là tan xương nát thịt.

Sau khi đi ra khỏi hầm giam, Thịnh Hoàn Hoàn mới thật sự nhận ra sự đáng sợ của Lăng Tiêu, cô vẫn không quên được hình ảnh hắn xé nát tấm ảnh gia đình kia rồi ném vào thùng rác.

“Hoàn Hoàn.” Nhìn thấy mặt Thịnh Hoàn Hoàn dần dần tái đi, Thịnh lão thái thái nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, hiền từ cười nói với cô: “Đừng sợ Hoàn Hoàn, chúng ta đều ở bên cạnh con.”

Đôi tay già nua kia mang đến cho Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác rất an toàn, nhìn người bà trước mặt, sợ hãi trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn tan đi một chút, cảm giác này đặc biệt ấm áp.

Thịnh Hoàn Hoàn bất giác gật gật đầu, nắm tay Lăng Thiên Vũ bước từng bước vào Lăng gia.

Mọi thứ ở Lăng gia đều như thường, xa hoa lại lạnh lẽo.

Ai mà ngờ được dưới bề ngoài xa hoa sạch sẽ này có cất giấu một hầm giam dơ bẩn khủng bố, không biết nơi đó đã từng nhốt bao nhiêu người, đã dính bao nhiêu máu tươi.

Chỉ cần nghĩ đến đó, da đầu Thịnh Hoàn Hoàn đã tê dại.

Bạch quản gia đưa bọn họ tới phòng khách, tự tay pha trà cho họ, một lát sau dì Hà bưng một bàn trái cây lên: “Đây là trái cây nhiệt đới vừa đến, đặc biệt thơm ngon ngon miệng, tôi đi bưng chút điểm tâm lên nữa.”

Thịnh Hoàn Hoàn gọi bà lại: “Dì Hà, không vội.”

Hiện tại họ có tâm tình uống trà ăn điểm tâm sao?

Dì Hà nói: “Không có việc gì thưa thiếu phu nhân, điểm tâm đã làm xong rồi, không vội.”

Bạch quản gia cười nói: “Bà ấy biết thiếu phu nhân sắp về thì sáng sớm đã dậy làm rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong đặc biệt cảm kích, niềm vui sướng duy nhất sau khi cô gả vào Lăng Phủ là Bạch quản gia và dì Hà đều đối xử không tồi với cô, có hai ông bà dồn ép, người hầu phía dưới mới không dám bất kính với cô.

Cô thật lòng nói với dì Hà: “Cảm ơn dì Hà.”

Dì Hà sợ hãi: “Thiếu phu nhân thích tay nghề của tôi là vinh hạnh cho tôi, bộ xương già này thường xuyên nhàn rỗi, nên hoạt động nhiều một chút, thiếu phu nhân muốn ăn liền có, tôi lập tức đi lấy.”

Ánh mắt Thịnh lão thái thái luôn đuổi theo bóng dáng dì Hà, rất nhanh dì Hà đã bưng điểm tâm trở lại.

Điểm tâm làm rất tinh xảo, làm người ta rất thèm ăn.



Ánh mắt Thịnh lão thái thái dời từ người dì Hà xuống món ngọt tinh xảo trên bàn, cầm lấy một khối rồi ngửi ngửi, sau đó hiền từ cười nói: “Ngửi thật thơm, làm rất tinh xảo, xem ra tốn không ít thời gian, thật là vất vả cho bà.”

Dì Hà cười nói: “Sao lại vất vả, làm điểm tâm không phải việc tốn sức gì, chỉ cần thận trọng một chút là được, thật sự không vất vả.”

Nói xong, dì Hà đứng ngay ngắn một bên, không biết vì sao, bà cảm thấy ánh mắt của Thịnh lão thái thái đặc biệt sắc bén, không phù hợp với khí chất hiền từ bình thản kia chút nào.

Chẳng lẽ bà ấy đã phát hiện cái gì?

Thịnh lão thái thái không nói thêm nữa, chỉ đặt bên môi cắn một cái, sau đó nói với Thịnh phu nhân và Thịnh lão gia tử: “Không tồi đâu, mọi người cũng nếm thử.”

Thịnh lão gia tử cũng giống như Thịnh lão thái thái, lấy điểm tâm qua đặt lên mũi ngửi trước, sau đó mới bỏ vào miệng, ăn một khối xong thì không động vào nữa.

Mà Thịnh phu nhân lại đặc biệt thích, ăn thêm hai khối.

Sau một chén trà nhỏ, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Bạch quản gia đang đứng một bên: “Chúng tôi muốn xuống tầng hầm xem, xin Bạch quản gia dẫn đường.”

Bạch quản gia ngẩn người: “Thiếu phu nhân, tầng hầm lạnh lắm, bệnh của cô vừa đỡ một chút, nếu cô cần cái gì có thể bảo người hầu đi xuống lấy.”

Tầng hầm luôn rất quỷ dị, hai ngày trước thiếu phu nhân vừa bị dọa ngất dưới hầm giam, ông đâu dám để cô xuống đó, huống chi còn có mấy vị xui gia ở đây, lỡ bị dọa ra bệnh gì thì phải làm sao?

Dì Hà cũng vội nói: “Đúng vậy thiếu phu nhân, ngài cần gì cứ việc mở miệng, tôi giúp ngài mang lên.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai cụ, cảm thấy thật khó mở miệng.


Lúc này Thịnh lão thái thái nhìn dì Hà, cười nói: “Thứ chúng tôi muốn bà không lấy được, các người cũng biết chuyện Hoàn Hoàn bị kinh sợ dưới tầng hầm, nếu không điều tra rõ chuyện này thì chúng tôi khó lòng an tâm, mong rằng Bạch quản gia giúp cho.”


Nói xong, ánh mắt bà dừng lại trên người Bạch quản gia.


Bạch quản gia âm thầm đánh giá bà lão trước mắt, giờ mới biết lần này họ đến là vì tầng hầm quỷ dị kia, ông có chút chần chờ: “Nhưng...”


Thịnh lão thái thái thong dong nói: “Bạch quản gia yên tâm, chúng tôi chỉ vào xem, sẽ không tạo thành tổn thất gì cho Lăng Phủ.”


Bạch quản gia nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Thiếu gia biết chuyện này không?”


Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lăng Tiêu trách tội xuống thì một mình tôi gánh vác.”


Bạch quản gia còn có thể nói gì? May mà thiếu phu nhân biết nặng nhẹ, không nói ra hầm giam, nếu không chuyện này thật sự không cách nào xử lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK