Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn, không sao, chí ít Lăng Tiêu còn sống!

Hắn nhất định sẽ gấp rút trở về cứu cô, nhất định sẽ...

Lúc này Đường Nguyên Minh đang đứng trong phòng bếp, trong tay vuốt vuốt con dao nhuốm máu, trên gương mặt đẹp trai mang đầy vẻ âm u.

Điện thoại lại vang lên, Đường Nguyên Minh mặc kệ nó reo lên inh ỏi, mặc cho Lăng Tiêu sốt ruột.

Điện thoại reo hết lần này đến lần khác, từ đầu đến cuối Đường Nguyên Minh vẫn không bắt máy, thẳng đến mấy phút sau mới ngừng lại.

Khi Đường Nguyên Minh nhìn điện thoại đã hoàn toàn tối xuống thì mới nhăn mày lại.

Anh biết Lăng Tiêu sẽ không ngồi chờ chết, xem ra anh phải sớm mang Hoàn Hoàn rời đi.

Đường Nguyên Minh lấy điện thoại của mình ra gọi một cú điện thoại.

"Đường tổng."

"Lăng Tiêu lên máy bay chưa?" Đường Nguyên Minh hỏi.

Đối phương lập tức trả lời: “Lăng Tiêu đang ngồi trên trực thăng riêng của mình ở Nam Phi."

Đường Nguyên Minh lập tức nói: “Bắn hạ trực thăng, mặt khác tìm cho tôi một chiếc máy bay, tôi muốn đi Nam Phi."

Lăng Tiêu tuyệt đối nghĩ không ra chờ hắn chạy về Hải Thành thì anh đã mang Thịnh Hoàn Hoàn đến Nam Phi.

Chờ anh càn quét xong toàn bộ thế lực của hắn ở Nam Phi thì Lăng Tiêu sẽ chẳng còn là uy hiếp đối với anh nữa.

Còn Hải Thành, Lăng Tiêu muốn thì để hắn cầm đi, Thịnh Hoàn Hoàn ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của anh.

Đường Nguyên Minh còn chưa cúp điện thoại thì cái điện thoại còn lại đã vang lên lần nữa, vẫn là Lăng Tiêu gọi tới.

Đường Nguyên Minh nhìn đồng hồ, lúc này cách cú điện thoại đầu tiên mới có mười một phút thôi.

Đường Nguyên Minh chậm chạp không nghe máy mà lấy một cái vali từ phòng khác ra rồi thu dọn một chút đồ đạc.

Sau khi kéo vali lên, Đường Nguyên Minh mới đưa tay bấm nút nghe, trong giọng nói lười biếng mang đầy châm chọc: “Lăng Tổng, anh thật là kiên nhẫn."

"Để Thịnh Hoàn Hoàn nghe máy." Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ điện thoại, khàn khàn nặng nề.

Đường Nguyên Minh cười nói: “Chỉ sợ không tiện lắm, tôi nghĩ hiện tại cô ấy sợ nhất là nghe thấy tiếng nói của anh."

Lăng Tiêu trầm mặc mấy giây, giọng nói đầy sát khí truyền đến từ điện thoại: “Đường Nguyên Minh, tao sẽ giết mày."

"Anh không giết được tôi." Đường Nguyên Minh cười cười: “Taisen có cho anh xem tấm ảnh kia chưa? Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi, lần trước uống say là tôi ôm cô ấy lên lầu, cô ấy nhầm tôi là anh."

"Lăng Tiêu, buông tay đi, lần thứ hai này cô ấy cứ kêu đau bụng, nếu tôi đoán không lầm thì bây giờ cô ấy đã có con của tôi rồi."

"Đường, Nguyên, Minh." Giọng nói của Lăng Tiêu mang theo sự phẫn nộ không cách nào khống chế.

Đường Nguyên Minh lạnh lùng chế giễu: “Có thể nghe thấy Lăng Tổng mất khống chế thật là không dễ, thôi cúp máy đây, Hoàn Hoàn nhốt mình trong phòng tắm không chịu ra, tôi đi đưa áo choàng tắm cho cô ấy."

Nói xong, Đường Nguyên Minh cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng chế giễu trên mặt dần dần biến thành tự giễu, hốc mắt cũng đỏ ngầu lên.

Thịnh Hoàn Hoàn thật sự còn trong phòng tắm, Đường Nguyên Minh chọn cho cô một bộ quần áo rồi đặt ngoài cửa phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi, anh để em gọi điện thoại cho bác trai, anh chỉ cho em năm phút đồng hồ, nếu em không đi ra thì anh sẽ vào mặc giúp em."

Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa phòng tắm ra cầm quần áo vào.

Sau khi mặc quần áo, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu đi ra ngoài.

Cô biết hiện tại Đường Nguyên Minh đang muốn mang cô đi, chứng tỏ rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ tìm tới nơi này, cô phải nghĩ cách kéo dài Đường Nguyên Minh, cố gắng giúp cho người của Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn khóa cửa phòng tắm lại, cầm lấy hai cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt rồi dùng sức nhét vào cửa đáy, kẹt chặt cánh cửa lại.

Sau đó cô quay người đi đến trước vòi hoa sen, dùng sức vặn vòi hoa sen xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK