Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn gương mặt âm trầm của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn biết mình xong rồi.

Nhưng cô lại cảm thấy mình không sai, đành phải căng da đầu nói: “Rất tức giận đúng không, lúc ấy tôi cũng giận như anh bây giờ đó, anh còn kêu tôi cút, tôi cũng có tự tôn mà.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất oan ức.

Lúc này Lăng Tiêu đã đứng lên, nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt như đao, cả người tỏa ra hơi lạnh.

Thịnh Hoàn Hoàn bị đông lạnh đến cả người run run, Lăng Tiêu không dùng đến bạo lực gia đình đó chứ?

Không, hiện tại nhìn hắn như muốn trực tiếp bóp chết cô hơn!

Thịnh Hoàn Hoàn nuốt một ngụm nước miếng, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cái kia... Đồ ăn sắp nguội lạnh kìa.”

Lăng Tiêu cúi người ép sát về hướng cô, như mãnh thú lao ra khỏi lồng giam, sau đó nhào đến muốn xé nát cô ra.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn xanh lè, tiếp tục giãy giụa hấp hối: “Vết thương trên tay anh còn chưa lành, tôi bôi thuốc giúp anh nha?”

Vô dụng!

Nhìn Lăng Tiêu càng ngày càng gần, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được muốn chạy trốn, vừa hành động thì đã bị túm trở về, sức nặng trên người làm cô không thể trốn được.

“Đá tôi?” Lăng Tiêu chống một tay bên tai Thịnh Hoàn Hoàn, tay còn lại đặt trên cổ cô, hai mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm con mồi dưới thân: “Cô là người đầu tiên dám đá tôi, giờ lá gan càng lúc càng lớn, cô nói tôi nên trừng phạt thế nào mới làm cô nhớ kỹ được?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy sau lưng phát lạnh, bàn tay trên cổ họng chỉ cần hơi dùng sức là có thể vặn gãy cổ mình: “Anh... muốn thế nào?”

“Hiện tại biết sợ?” Lăng Tiêu cưỡng ép nâng cằm cô lên.

“... Đúng.”

Cô hối hận!

Nhớ lại thủ đoạn tra tấn người của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hai chân nhũn ra, không khỏi cầu nguyện cho bản thân.

Nhưng trọng lượng trên người lại đột nhiên biến mất, Lăng Tiêu buông cô ra rồi nằm xuống bên cạnh, sau đó thì không làm gì nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc hôm nay Lăng Tiêu mệt nên quyết định tạm tha cho cô.

Lúc này chính là cơ hội để cô thể hiện: “Tôi bôi thuốc cho anh.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy, xách hòm thuốc qua ngồi ở mép giường.

Vết thương trên tay Lăng Tiêu đã đóng vẩy, thêm mấy ngày nữa là lành, hắn không ngăn cản Thịnh Hoàn Hoàn mà mặc cho cô ôm cánh tay mình xum xoe.



Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, sợi tóc dài rũ lên ngực Lăng Tiêu, nó lay động làm ngực hắn cũng ngứa ngấy.

Ở góc độ này không nhìn thấy cái gì cả, chỉ thấy được bàn tay nhỏ trắng nõn của cô bận rộn trên cánh tay hắn.

Sợi tóc rũ lên ngực hơi lạnh, mang theo mùi hương nhàn nhạt như thấm vào ruột gan.

Lăng Tiêu nhịn không được nâng bàn tay không bị thương lên, vén sợi tóc dài của cô ra sau tai, vừa lòng nhìn lỗ tai nhỏ đáng yêu và mặt nghiêng xinh đẹp của cô.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lăng Tiêu càng cảm thấy cô trắng nõn ngon miệng.

Bị Lăng Tiêu nhìn chằm chằm như thế, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không được tự nhiên, cứ như mình là con thỏ bị mãnh hổ theo dõi, có thể sẽ bị hắn thuận miệng nuốt mất.

Thịnh Hoàn Hoàn tăng nhanh tốc độ, muốn mau chóng kết thúc cảm giác mờ ám làm người ta khẩn trương này.

Một lát sau, rốt cuộc cô cũng có dũng khí nhìn về phía Lăng Tiêu: “Xong rồi.”

Lăng Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn cô, ánh mắt sắc bén lại cực nóng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, tà khí lại quyến rũ: “Hôn tôi.”

“A?”

Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô rồi kéo mạnh, khi cô kinh hoảng thì hắn lại mở miệng lặp lại: “Hôn tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nằm đè lên ngực hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to, dáng vẻ kinh sợ đặc biệt ngốc nghếch đáng yêu, thành công lấy lòng Lăng Tiêu.

Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của cô, ngón cái nhẹ nhàng phất qua nơi đó, tiếp theo ấn đầu cô xuống...

Hắn luôn cảm thấy hôn môi là một chuyện thực ghê tởm, mãi đến ngày đó mất khống chế hôn cô, từ đó về sau không thể cứu vãn, hương vị của cô sẽ làm người ta nghiện!

Thịnh Hoàn Hoàn run rẩy, tìm được tay Lăng Tiêu rồi đan xen mười ngón với hắn, cứ như làm vậy có thể mang đến cho cô sức mạnh.

Khi cô cảm thấy sắp hít thở không thông thì một tiếng chuông đột nhiên vang lên.

Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy hắn: “Điện thoại.”

Lăng Tiêu đen mặt duỗi tay lấy điện thoại qua, trực tiếp tắt máy, cúi đầu lại hôn cô lần nữa. Nhưng tiếng chuông cứ bám riết mà không ngừng vang lên.

Lúc này Lăng Tiêu khẽ mắng một tiếng, không kiên nhẫn nghe máy: “Có việc gì?”

Nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được muốn cười.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng trầm xuống.



Cô nghe thấy giọng nói của một cô gái, hình như là Lam Nhan, cô ta đang cầu cứu Lăng Tiêu: “A Tiêu cứu em, em ở Long Đồ, em bị người ta tính kế, anh mau tới cứu... A...”

Đối phương còn chưa nói xong thì đột nhiên hét lên một tiếng, điện thoại đã bị cắt đứt.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi thở trên người Lăng Tiêu đột nhiên giảm đến điểm đóng băng, hắn lập tức ngồi dậy gọi điện thoại, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo khủng bố: “Long Đồ, anh nghe đây, Lam Nhan bị người tính kế ở khách sạn của anh.. Không biết? Vậy lập tức đi tìm, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì anh chờ bị chôn cùng đi.”

Kết thúc cuộc gọi, Lăng Tiêu lại gọi một cú điện thoại khác: “Vân Kỳ, Lam Nhan gặp chuyện ở Long Đồ, anh lập tức dẫn người qua xem, nhớ phải nhanh.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu cầm áo khoác vội vàng ra cửa.

Ngay lúc Lăng Tiêu bước ra cửa phòng, Thịnh Hoàn Hoàn gọi hắn lại: “Lăng Tiêu.”

Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhớ tới cô, quay đầu lại nhìn về phía cô và nói: “Cô ngủ đi, không cần chờ tôi.”

Nói xong Lăng Tiêu liền rời đi, không có cả một câu giải thích.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân phát lạnh, bất giác quấn chặt mình lại, rõ ràng tránh được một kiếp nên vui vẻ mới đúng, nhưng không biết vì sao trong lòng lại rất buồn phiền!

Nhìn Lăng Tiêu có vẻ rất lo cho Lam Nhan, khó trách cô ta dám kêu gào trước mặt cô, trắng trợn khiêu khích muốn thay thế vị trí của cô, cảm giác này thật cmn khó chịu.

Nếu đêm nay người bị tính kế là cô thì Lăng Tiêu có khẩn trương như thế không?

Đáng tiếc không ai có thể trả lời Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng không muốn lo sợ không đâu, chỉ nhắm mắt lại, nói với mình không sao cả, nếu Lam Nhan thật sự có thể thu phục Lăng Tiêu thì chưa chắc không phải chuyện tốt với cô.

Nhưng cô lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Không biết có phải Lam Nhan thật sự xảy ra chuyện hay không, dù sao đến nửa đêm Lăng Tiêu vẫn chưa trở về.

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không được, rất muốn gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu, hỏi hắn có trở về hay không, hỏi có phải hắn ở bên Lam Nhan không.


Nhưng nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương lúc nãy của Lăng Tiêu, cuối cùng cô vẫn không gọi.


Nếu Lam Nhan thật sự xảy ra chuyện, cô gọi qua là đâm vào họng súng. Cô cũng không muốn làm bộ làm tịch đi quan tâm sự sống chết của Lam Nhan, cứ làm bộ chưa xảy ra chuyện gì là lựa chọn an toàn nhất.


Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn buông điện thoại xuống, sau nửa đêm rốt cuộc cũng nặng nề ngủ say.


Cả đêm hôm đó Lăng Tiêu không về, sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thì bên cạnh vẫn lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.


Thịnh Hoàn Hoàn vẫn như bình thường, đứng dậy làm cơm sáng, chăm sóc Lăng Thiên Vũ, mãi đến khi nhận được điện thoại của Lăng Kha...


“Hoàn Hoàn, tối hôm qua Lăng Tiêu không về nhà đúng không?”


Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Sao cậu biết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK