Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng lão thái thái nức nở nói: “Đâu chỉ giống, dáng vẻ khi còn bé của nó y như một khuôn đúc ra với mày, nó là cháu trai của tao, mày nói xem mày tạo nghiệt gì..."

Lăng Hoa Thanh không có tâm tình nghe Lăng lão thái thái trách cứ, sau khi cúp điện thoại ông ta lập tức gọi quản gia đi lên, bảo sáng mai ông ấy đến Lăng Phủ tìm Lăng lão thái thái để lấy một sợi tóc của Lăng Thiên Vũ.

Nhưng ông ta vẫn không yên lòng: “Tìm cớ đi qua, tuyệt đối đừng để ai nhìn ra mánh mối, nhớ nhất định phải tận mắt nhìn thấy tóc được rút ra từ trên đầu của thằng nhỏ kia."

Lăng Hoa Thanh muốn xét nghiệm DNA với Lăng Thiên Vũ xem An Niên có phải là con trai mình hay không, Lăng Thiên Vũ có phải là huyết mạch của Lăng gia không thì xét nghiệm DNA là biết ngay.

Nhưng chuyện này không thể để Hà Song biết!

Thứ nhất là sợ bà ta cản trở, thứ hai cũng sợ vu oan cho bà ta.

Lăng Hoa Thanh rất tin tưởng và rất coi trọng Hà Song nên giao rất nhiều chuyện cho bà ta đi làm, khi chưa có kết quả ông ta vẫn tin tưởng bà ta.

"Vâng, Nhị gia." Quản gia nhận lệnh lui xuống.

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất lạnh lẽo: Hà Song, chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!

Khi Lăng Tiêu đi ra từ biệt thự lưng chừng núi thì bọn vệ sĩ trong xe đều sợ hãi: “Lăng gia, ngài bị thương rồi."

Lăng Tiêu ngồi xuống, không quan tâm mà lạnh nhạt nói: “Không có gì, đi thôi, đến Thịnh gia."

"Đi Thịnh gia?"

Lăng Tiêu lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Vệ sĩ ngồi bên cạnh Lăng Tiêu lo lắng nói: “Lăng gia, ngài bị thương không nhẹ, tôi xử lý vết thương cho ngài trước đi!"

Lăng Tiêu ngồi đó không thèm mở mắt mà nói: “Không cần."

"Vậy tôi gọi điện thoại bảo Đường thiếu tới."

"Tôi nói không cần."

Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc vệ sĩ một cái làm anh ta đành ngậm miệng lại.

Trên đường đi mùi máu tươi lan toả khắp xe, nhưng không ai dám nói một tiếng.

Đêm khuya mà mấy chiếc xe đậu quanh tường vây của Thịnh gia, khiến các bảo vệ của Thịnh gia chú ý đến.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận điện thoại của Trần Anh Kiệt: “Anh Trần, chuyện gì vậy?"

Thịnh Hoàn Hoàn chưa bình tĩnh lại được sau khi trải qua lần phục kích vừa rồi, cô lo lắng cho an nguy của mình và người nhà, bực bội thái độ khó lường nhiều lần của Lăng Tiêu nên không buồn ngủ chút nào.

Giọng nói của Trần Anh Kiệt truyền đến từ điện thoại: “Lăng Tiêu đến, có cần cản anh ta không?"

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi bật dậy từ trên giường: “Vào bằng cửa chính à?"

Trần Anh Kiệt trầm mặc hai giây: “Leo tường."

Nghe xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xuống giường đi ra bên ngoài ban công liền trông thấy Lăng Tiêu lưu loát nhảy xuống từ tường rào, bước chân như mãnh hổ thảnh thơi tản bộ trong vườn hoa nhà mình, không coi vệ sĩ Thịnh gia ra gì cả.

Mục tiêu của Lăng Tiêu rất rõ ràng, rất nhanh đã đến bên dưới cô rồi ung dung nhảy lên.

Trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu không chột dạ do bị bắt tại trận chút nào, chỉ đứng thẳng trước mặt rồi nhìn quầng thâm dưới mắt cô mà nhướng mày: “Sợ à?"

Cô nhất định bị dọa sợ nên mới mất ngủ.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bực bội nên tất nhiên không có vẻ mặt đẹp đẽ gì với cái người không mời mà tới này: “Anh tới nữa làm gì?"

Mấy giờ rồi?

Hơn nửa đêm mà nhà giàu số một Hải Thành lại leo tường leo lầu, còn trèo lên phòng vợ cũ, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Lăng Tiêu không thèm để ý thái độ của cô mà nhíu mày: “Đòi nợ."

Nói xong, hắn trực tiếp đi qua cô rồi bước vào phòng ngủ.

Đòi nợ?

Thịnh Hoàn Hoàn sầm mặt lại, quay người nhìn hắn cả giận nói: “Không phải tôi đã. . ."

Thấy rõ bóng lưng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt lại, sau lưng của hắn toàn là máu tươi, áo sơmi đã nát, mơ hồ có thể thấy được vết thương trong đó.

Vừa rồi hắn đi đâu mà lại bị thương thành như vậy?

"Còn không đi vào?"

Lăng Tiêu xoay người nhìn cô, bàn tay thon dài tháo từng nút áo trước ngực ra, dù bị thương mà trừ gương mặt hơi tái nhợt ra thì không thấy hắn chật vật chút nào, quý khí không giảm.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiểu ra, thì ra hắn nói "Đòi nợ" là muốn cô xử lý vết thương giúp thôi.

Rất nhanh thân thể gầy gò rắn chắc đã xuất hiện trước mắt cô, cô không được tự nhiên mà dời mắt khỏi lồng ngực hắn: “Anh nên đến bệnh viện."

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nhìn cô: “Tôi không muốn chuyện này truyền ra ngoài, hơn nữa đây là cơ hội để cô báo ơn, chẳng lẽ cô muốn dùng cách khác hơn?"

Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết "Cách khác " hắn nói = ngủ với hắn!

Cô lập tức nói: “Đi nằm lên giường đi."

Không sao, trên người hắn có chỗ nào mà cô chưa nhìn thấy chứ?

Lăng Tiêu rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống giường cô, trong chăn có mùi hương nhàn nhạt làm người ta quyến luyến của cô.

Phòng ngủ của hắn đã sớm không có mùi này nữa.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã xách hộp y tế tới, nhìn vết thương trên lưng Lăng Tiêu mà giật mình, cô cau chặt mày lại, là ai xuống tay nặng như vậy?

Cô không hỏi nhiều mà vừa rửa vết thương cho Lăng Tiêu vừa cẩn thận quan sát.

Những vết thương này như bị roi quất, vừa tím vừa bầm đen, có nhiều chỗ quất đến da tróc thịt bong, có thể thấy được sức đánh hung ác đến cỡ nào.

Những vết thương này gần như chỉ nằm ở sau lưng, nơi khác không có, trên cổ tay hắn không vết bị trói, điều này chứng minh Lăng Tiêu cam tâm tình nguyện chịu đòn.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ sau lưng lướt qua vết thương làm đau đớn cũng giảm bớt không ít, Lăng Tiêu cảm thấy may mắn vì không để thuộc hạ gọi Đường Dật tới.

Chút vết thương nhỏ này không cần làm phiền Đường Dật, Thịnh Hoàn Hoàn làm được mà!

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận rửa vết thương rồi bôi thuốc cho hắn, sau đó cầm lấy băng gạc, thản nhiên nói với Lăng Tiêu: “Được rồi, ngồi dậy băng bó đi."

Lăng Tiêu khẽ chống hai tay, thân thể cao lớn ngồi dậy bên giường, không cần cô nói đã biết tự giơ tay lên.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm băng gạc hồi lâu rồi mở miệng: “Tôi bảo người làm băng bó giúp anh đi!"

Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng: “Tôi không thích người xa lạ đụng vào thân thể mình."

Một tên bệnh tật còn có nhiều yêu cầu như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Không phải tôi và Lăng tiên sinh cũng là người xa lạ à?"

Người xa lạ quen thuộc nhất!

Lăng Tiêu biết nghe lời phải mà thừa nhận: “Ừm, người xa lạ ngủ chung một giường."

Anh cút xuống địa ngục đi!

Thịnh Hoàn Hoàn trừng hắn một cái rồi lấy băng gạc quấn lên người hắn.

Lăng Tiêu giơ hai tay lên, tay Thịnh Hoàn Hoàn luồn qua sau lưng, tóc rũ xuống ngực, hô hấp cũng thỉnh thoảng phun lên làn da trần trụi của hắn, bầu không khí khẩn trương mập mờ.

Động tác của Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt nhanh, một vòng lại một vòng, cô cũng mặc kệ băng bó thành dạng gì mà chỉ hi vọng mau kết thúc sự mập mờ này.

Xài xong một cuộn băng gạc, eo của Lăng Tiêu đã béo lên một vòng.

"Xong rồi." Nhìn "Kiệt tác" của mình, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra.

Lăng Tiêu cúi đầu, giật giật băng gạc quấn mình "Như khúc bánh tét" mà nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô rất bất mãn với tôi à?"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có, tôi không phải y tá, chỉ có thể băng bó thành như vậy thôi, nếu anh không hài lòng thì làm phiền tìm người chuyên nghiệp."

Nói xong, cô đi ra khỏi phòng, Lăng Tiêu không biết cô đi làm gì.

Rất nhanh lại thấy cô trở về, trong tay có thêm một bộ đồ: “Đây là quần áo của ba tôi, anh mặc tạm đi, đã muộn rồi, tôi phải đi ngủ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK