Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sao Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt này trước mặt Lăng Tiêu?

Vừa rồi bọn họ làm gì trong xe, sao mặt Hoàn Hoàn lại đỏ thành như thế, giống như vừa được đàn ông hung hăng yêu thương.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong lòng Mộ Tư có cảm giác khó mà nói rõ, anh ta rất phẫn nộ, đặc biệt phẫn nộ. Trong phẫn nộ lại xen lần một chút khủng hoảng khó hiểu.

"Lăng Tiêu, đây là đường về nhà tôi." Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên vang lên, mang theo tia vui sướng khó che giấu được.

"Ừm”" Lăng Tiêu không lạnh không nhạt đáp lại tiếng.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe hẳn trả lời thì thật mừng rỡ: “Tôi gọi điện thoại cho Bạch quản gia, bảo ông ấy dẫn Thiên Vũ qua luôn được không?"

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên cửa xe, nhìn rất lười biếng thoải mái:

“Tùy cô."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bạch quản gia.

Sau khi cúp máy, cô lại nhìn Lăng Tiêu: “Trong nhà có người đưa chút hải sản tới, đêm nay chúng ta ăn hải sản."

Mẹ biết Lăng Tiêu đến thì nhất định sẽ rất vuil

Lăng Tiêu mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn cô, môi mỏng chậm rãi phun ra một chữ: “Được."

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt xinh đẹp như toả ra thứ ánh sáng dịu dàng, làm người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, rất dễ chịu.

Từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phát hiện Mộ Tư, ánh mắt cô vẫn luôn tập trung lên người Lăng Tiêu, mang theo sự cẩn thận lấy lòng.

Hoàn Hoàn đang lấy lòng Lăng Tiêu? Vì sao?

Ánh mắt Mộ Tư dừng lên trên ngón tay đang gõ nhẹ cửa xe của Lăng Tiêu, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp úp lấp lánh dưới ánh mặt trời, muốn người ta xem nhẹ cũng khó.

Mộ Tư âm trầm đóng cửa sổ xe lại, hỏi Bạch Băng ngồi ở phía trước: “Thịnh Xán còn đang ở bệnh viện sao?"

Bạch Băng hơi kinh ngạc, từ lúc từ hôn đến bây giờ, Mộ Tư chỉ hỏi qua một câu liên quan tới Thịnh gia: “Thịnh Xán chưa chết đúng không?"

Bạch Băng đã đáp lại rằng: “Thịnh Xán không chết, còn sống."

Sau đó Mộ Tư không tiếp tục hỏi đến nữa. Đây là lần thứ hai.

Ánh mắt của Bạch Băng ngồi ở ghế lái đột nhiên lấp lóe, trầm mặc một lát mới nói cụ thể: “Sau khi xảy ra tai nạn, Thịnh Xán vẫn luôn hôn mê, bây giờ đã được đón về Thịnh gia."

"Thịnh Xán vẫn luôn hôn mê?" Câu nói này làm mặt Mộ Tư đột nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh đi mấy phần: “Bạch Băng, chuyện nghiêm trọng như vậy vì sao không nói cho tôi biết?"

Bạch Băng rất thẳng thản: “Anh không hỏi đến, tôi cũng có tư tâm của mình”

Bạch Băng và Bạch Tuyết là anh em ruột, Bạch Tuyết bị Thịnh Xán cầm tù ba tháng, Thịnh Hoàn Hoàn còn từng là vị hôn thê của Mộ Tư, tất nhiên Bạch Băng sẽ không chủ động nhắc đến Thịnh gia với anh ta.

Thân là anh trai của Bạch Tuyết, Bạch Băng ước gì Mộ Tư và Thịnh gia cắt đứt mọi liên hệ, cả đời không qua lại với nhau.

Lời nói của Bạch Băng làm Mộ Tư không cách nào trách cứ, nhưng trong lòng vẫn không vui, còn có một tia sợ hãi mà cả anh ta cũng không rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK