Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến chuyện này, Nam Tầm liền nổi nóng, gương mặt thanh nhã xinh đẹp đỏ bừng: “Mẹ sẽ nghĩ cách đuổi chú ra ngoài.”

“Đừng, đừng." Cố Hoan liều mạng lắc đầu, “Oa” một tiếng bật khóc: “Mẹ đừng đuổi chú Diệp đi, chú Diệp rất đáng thương, nếu mẹ đuổi chú ra ngoài thì chú không có chỗ ở đâu.”

“Ai nói với con chú không có chỗ ở, không phải con từng đến nhà chú sao? Nhà chú còn lớn hơn nhà chúng †a, còn có nhiều người hầu hạ chú nữa.”

Cố Hoan ngẩn người, tiếp theo lại khóc: “Con không muốn mẹ đuổi chú Diệp đi, con thích chú, con muốn chú làm ba của con."

“Không có khả năng, con mau bỏ suy nghĩ đi!” Thái độ của Nam Tầm rất cứng rắn, không có hi vọng xoay chuyển.

Cố Hoan khóc càng thương tâm, Nam Tâm đau đầu lại đau lòng, cô ấy ôm lấy cô bé đặt lên đùi mình, rút hai tờ khăn giấy chùi chùi khuôn mặt nhỏ.

Tính cô bé cũng rất cứng đầu, quay mặt qua một bên tiếp tục khóc.

Đây không phải lần đầu tiên Nam Tâm nói chuyện với Cố Hoan, nhưng hiển nhiên những cuộc đối thoại trước đó không có hiệu quả gì, lần này cô không thể tiếp tục mềm lòng, phải làm con bé biết lập trường của mình rất kiên định.

Đang lúc Nam Tâm muốn mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, Nam Tâm ngẩng đầu liền thấy Đường Nguyên Minh kéo Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, sau đó lại thấy được Diệp Sâm và người đứng phía sau anh…

Lăng Tiêu?

Nam Tầm cho rằng mình nhìn lầm, lại nhìn nhìn lần nữa, mới xác định người đi theo phía sau Diệp Sâm là Lăng Tiêu và Đường Dật.

Nhưng đêm nay là tiệc chúc mừng Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, Lăng Tiêu đến là thế nào?

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh Nam Tâm, ánh mắt Nam Tầm dừng lại trên khuôn mặt khóc không ra nước mắt của cô, không khỏi bắt đầu thương thay cho. cô.

“Chú Diệp.” Cố Hoan vừa bị Nam Tâm rầy xong, nhìn thấy Diệp Sâm lập tức tủi thân khóc oà lên, dang tay về hướng Diệp Sâm: “Chú Diệp ôm một cái…”

Diệp Sâm đi qua chỗ Nam Tầm, cánh tay dài duỗi ra, thoáng dùng chút lực đã giành được Cố Hoan, sau đó làm lơ ánh mắt phẫn nộ của Nam Tâm, thong dong mà ngồi xuống bên cạnh cô.

Cố Hoan vừa sà vào lòng Diệp Sâm liền không khóc.

Diệp Sâm nâng ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé, nhìn nhóc con giống Nam Tâm như đúc ra từ một khuôn, thấp giọng hỏi: “Có phải Hoan Hoan bị mẹ mắng không?”

Cố Hoan nhìn về phía Nam Tầm, thấy cô lộ ra vẻ mặt tức giận, cái miệng nhỏ lại bĩu ra, nhào vào lòng Diệp. Sâm tủi thân rơi lệ, khóc đến cái mũi hồng lên, trông thật đáng thương khổ sở.

Diệp Sâm võ võ lưng cô bé, không có khả năng chống cự lại cục bột trắng nõn này: “Hoan Hoan đừng khóc, mẹ không hiểu chuyện, chúng ta đừng so đo với mẹ:

Nam Tầm cắn răng: “Diệp, Sâm, anh đừng dạy hư con gái tôi.”

Diệp Sâm mắt điếc tai ngơ, tiếp tục an ủi cô bé mềm mại trong lòng ngực, còn cưng chiều hơn cả mẹ ruột.

Nam Tầm nhìn Diệp Sâm như ba bỉm sữa thì không nổi giận nổi.

Nhưng không thể phủ nhận, Diệp Sâm thật sự thích Cố Hoan, nếu không con bé sẽ không dính lấy anh như thế, Diệp Sâm chỉ đơn giản dỗ vài câu thì cô bé đã cười.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trạng thái Diệp Sâm và mẹ con Nam Tâm ở chung thì nói nhỏ bên tai Nam Tâm: “Chị Nam Tầm, em có dự cảm chị sẽ thua, không bằng nhân lúc còn sớm thuận theo Diệp Sâm đi!”

Tuy rằng Diệp Sâm làm việc không dựa theo lẽ thường, nhưng nhiều năm qua, tâm ý của anh đối với chị Nam Tầm vẫn chưa từng thay đổi. Đương nhiên, anh có phải người đàn ông đáng tin hay không còn phải tiếp tục. quan sát, có mắt mù đa tình giống như Cố Nam Thành không thì chưa biết.

Nam Tầm ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc em đứng về phe nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK