Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Sâm đứng lên: “Tôi đi."

Tô Quy chỉ vào Lăng Tiêu: “Tôi muốn cậu ta đi."

Văn Sâm mang đầy lửa giận, rút súng ra chỉ vào Tô Quy: “Tôi cho ông biết, bởi vì ông mà tôi và Lăng Gia đều bị thương, không có hơi sức đâu chơi trò mạo hiểm với ông, hôm nay ông không đi theo chúng tôi thì tôi cũng trói ông đi."

Tô Quy mặt không đổi sắc nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cậu cũng có ý này?"

Lăng Tiêu tiến lên dời súng trong tay Văn Sâm đi, nhìn Tô Quy với ánh mắt sắc bén: “Tô Lão, tôi hi vọng đây là yêu cầu duy nhất của ông."

Tô Quy cười nói: “Đương nhiên, chỉ cần cậu đưa mật rắn đỏ đến trước mặt tôi thì tôi sẽ đến Hải Thành với các người, tuyệt đối không nuốt lời."

Lăng Tiêu nói: “Được, dẫn đường đi."

Sắc mặt Văn Sâm trắng nhợt: “Quá nguy hiểm thưa Lăng Gia, anh không thể đi, Thịnh tiểu thư còn đang chờ anh trở về."

Lăng Tiêu vỗ nhẹ bả vai Văn Sâm: “Yên tâm, tôi sẽ sống sót trở về."

Lăng Tiêu đi theo Tô Quy vào núi sâu, tính ra cũng kỳ quái, trên vách đá bị tuyết bao trùm mà bên kia vách núi dù cũng lạnh nhưng không nhìn thấy chút tuyết nào cả.

Đi không bao xa thì Tô Quy ngừng lại, chỉ về đằng trước rồi nói với Lăng Tiêu: “Chính là trước mặt."

Tô Quy chỉ cho Lăng Tiêu một viên thuốc rồi để hắn vào đầm lầy một mình.

Sau khi đi vào, cuối cùng Lăng Tiêu cũng biết những con rắn bên ngoài đến từ đâu, là do Tô Quy dẫn ra từ mảnh đầm lầy này.

Nơi này như là một đất nước to lớn của loài rắn, khắp nơi đều là rắn, chẳng qua những con rắn này cũng e ngại hắn, hắn đi đến đâu thì chúng sẽ tự động tránh ra.

Dường như có liên quan đến viên thuốc Tô Quy đưa cho hắn.

Lăng Tiêu đã có ước tính, tránh khỏi đầm lầy tìm kiếm rắn đỏ, nhưng khi thời gian trôi qua, hắn phát hiện dược hiệu của thuốc đang biến mất, những con rắn kia đang dám đến gần hắn.

Lăng Tiêu biết mình phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Đúng lúc này hắn phát hiện một con rắn toàn thân đỏ choét, mặc dù không lớn, nhưng nó là nổi bật nhất trong bầy rắn.

Lăng Tiêu lập tức đi về hướng nó, kết quả chân đột nhiên lún xuống, nước bùn tràn đến chân hắn rồi giữ chặt lại.

Lăng Tiêu chật vật di chuyển về phía trước, giơ côn sắt trong tay lên nhắm vào con rắn đỏ rồi nhấn một cái, “Xoẹt" một cây châm bắn ra từ trong côn sắt vào đầu con đỏ rắn.

Lăng Tiêu lập tức kéo con rắn đỏ tới, không kịp vui mừng đã nhìn thấy những con rắn khác lao đến chỗ mình từ bốn phương tám hướng.

Hắn dùng sức rút chân ra muốn rời đi thì phát hiện càng dùng sức lại lún xuống càng sâu.

Bỗng nhiên dưới đùi đau nhói lên, một con rắn màu đen đã cắn trúng hắn, sau đó càng nhiều rắn vọt tới, hắn nắm chặt con đỏ rắn trong tay không dám lỏng ra giây nào...

Sắc mặt Lăng Tiêu trắng bệch, không tiếp tục nói nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn đã khóc nghẹn: “Sau đó là Tô Quy cứu anh sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ mới nghĩ đến hình ảnh đó thì toàn thân đã phát run.

Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đột nhiên dang hai tay ra ôm cô vào lòng, lực ôm đặc biệt lớn làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình như bị hắn siết vào thân thể.

"Đã qua rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai mà nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, trừ cái này thì cô không biết mình còn có thể làm gì cho hắn.

Lăng Tiêu nói: “Cũng may phần lớn những con rắn kia đều không có độc, tôi còn may mắn không bị rắn độc cắn trúng."

Thịnh Hoàn Hoàn rất chua xót: “Em muốn xem vết thương của anh."


Lăng Tiêu im lặng kéo nhẹ môi mỏng: “Đừng, lành rồi sẽ cho em xem."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK