Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai nha, má ơi..." Đường nãi nãi cảm thấy mình muốn xỉu.

Đường phu nhân vội đỡ lấy bà: “Mẹ làm sao vậy?"

Đường nãi nãi đẩy cửa ra, chỉ vào hai người đàn ông ở trần trên giường mà đau lòng kêu rên: “Tự con xem đi, thật là nghiệp chướng mà..."

Đường phu nhân nhìn thấy cảnh đó thì cũng choáng váng, tay chân phát run.

Diệp Sâm bị đánh thức nên bất mãn ngồi dậy, chăn mền rơi xuống để lộ ra vết thương trên người.

Đường nãi nãi thấy thế thì "Oa" một tiếng khóc lên: “Ông già ơi, tôi có lỗi với ông... Tôi không còn mặt mũi nào gặp ông nữa..."

Đường phu nhân cũng sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt.

Diệp Sâm bình tĩnh nhấc chân đá Đường Dật còn đang nằm ngáy o o xuống giường.

"Đùng" một tiếng, Đường Dật toàn thân đau đớn cuối cùng cũng thức dậy.

Đường nãi nãi trông thấy toàn thân Đường Dật chỉ mặc một cái quần đùi, trên thân trắng nõn, lại nhìn Diệp Sâm đầy vết thương thì càng kêu rên tan nát cõi lòng: “Ông già, tôi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Đường gia nữa rồi..."

"Bà nội, sáng sớm mà bà gào gì vậy?" Đường Dật còn buồn ngủ muốn ngã xuống giường lần nữa, nhưng sau đó nhìn thấy Diệp Sâm thì lập tức giật nảy mình: “Cmn, sao anh lại ở trên giường của tôi?"

Diệp Sâm bình tĩnh nhặt quần áo trên mặt đất lên tròng vào người: “Tối hôm qua Lăng Kha gọi điện thoại cho tôi, sợ anh bị bãi nôn làm sặc chết."

"Vết thương trên người anh..." Đường Dật nhìn mấy vết bầm đen trước người Diệp Sâm thì cảm thấy muốn phát điên.

Tối hôm qua anh đã làm gì Diệp Sâm?

Diệp Sâm vươn bàn tay thon cài từng nút áo lại rồi trả lời nhẹ như mây gió: “Tối hôm qua tôi đánh một trận với Lệ Hàn Ti."

Đường Dật nhẹ nhàng thở ra, không phải tại anh là được.

Đường nãi nãi và Đường phu nhân nghe hai người nói xong thì thoáng thở phào, nhưng vẫn chưa yên lòng, cảm thấy có thể họ đang diễn kịch trước mặt hai người thôi!

"Mẹ, chúng ta đi xuống trước đi!" Đường phu nhân đỡ Đường nãi nãi xuống lầu, dù sao họ đứng đây nhìn Diệp Sâm mặc quần áo cũng chẳng ra sao cả.

Đường nãi nãi đa sầu đa cảm nên vẫn còn chảy nước mắt: “Phải tranh thủ... Phải tranh thủ tìm vợ cho Dật Nhi, mặc kệ có thân phận gì, chỉ cần là phụ nữ là được."

Đường phu nhân liên tục xác nhận.

Đường nãi nãi và Đường phu nhân vừa đi thì Đường Dật đã phẫn nộ trừng Diệp Sâm: “Lần này anh hố tôi thảm rồi."

Hai cụ nhà vốn đang ép anh kết hôn, hiện tại hay rồi, về sau chẳng phải mỗi ngày sẽ bị nhìn chằm chằm canh chừng sao?

Diệp Sâm bày ra dáng vẻ cao ngạo như không liên quan đến mình: “Vậy tìm con dâu cháu dâu cho họ đi, tôi thấy Lăng Kha cũng không tệ."

Đường Dật lập tức phản ứng: “Anh nói đùa cái gì vậy."

Diệp Sâm nhíu mày: “Lăng Kha không xinh đẹp hay sao mà không lọt nổi vào mắt xanh của anh?"

Trong đầu Đường Dật hiện ra khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Lăng Kha, kìm lòng không được mà nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, vấn đề là... Anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?"

Đường Dật ngạc nhiên phát hiện mình không bài xích với đề nghị của Diệp Sâm, thậm chí còn có chút chờ mong.

Diệp Sâm đeo mắt kính lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng tự phụ: “Cái này phải dựa vào chính anh, chuyện này không ai giúp được anh cả."

Sau khi xuống lầu, Diệp Sâm không để ý đến sắc mặt Đường nãi nãi và Đường phu nhân khó coi đến mức nào mà lễ phép thản nhiên chào hỏi họ một tiếng rồi rời đi, để lại cho Đường Dật một đống cục diện rối rắm.

"Bà nội." Đường Dật vừa ngồi xuống ghế sa lon thì Đường nãi nãi đã cầm lấy quả táo trên bàn ném vào người anh: “Bà mặc kệ cháu dùng cách gì, trong vòng mười ngày phải dẫn cháu dâu trở về cho bà, nếu không bà không nhận cháu nữa."

Rống xong, Đường nãi nãi thở phì phì đi ra ngoài.

Đường phu nhân sau lưng nhịn không được bổ sung một câu: “Phải là nữ."

Đường Dật che mặt, đau khổ bĩu môi lẩm bẩm: “Trời ạ, Diệp Sâm anh đã tạo nghiệt gì vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK