Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo bóng lưng Lam Nhan, thật muốn chửi tục một câu “Tiên sư nhà cô”.

Cũng khó trách Thịnh Hoàn Hoàn phẫn nộ như thế, Lam Nhan đi như vậy cứ như đã chịu biết bao tủi nhục từ cô, như thể cô đã làm gì cô ta, người khác sẽ nghĩ cô như thế nào?

Khi không cô lại trở thành kẻ ác hay kiếm chuyện và vô lý!

Cô gái này thật quá mưu mô!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn đứng trước mặt một đám quản lý cấp cao mà vẫn rất khí thế, trông thật tôn quý, lập tức đè ép hết nổi bật của người khác xuống, khiến người ta không dám nhìn gần.

Nhóm quản lý đều là người khôn khéo, họ cúi người chào Thịnh Hoàn Hoàn rồi tan đi như bầy chim.

Nhìn kìa, nhất định họ đều cảm thấy cô bày ra dáng vẻ chính cung, cưỡng chế làm Lam Nhan nhục nhã rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn rất oan ức, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ vô tội: “Tôi chưa làm cái gì cả.”

Nói thế nào cũng là Lam Nhan khiêu khích trước, cô là vô tội!

Hừm, chính là như vậy, cô có làm gì sai!

Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu xẹt qua mặt cô, không nhiều lời mà xoay người đi vào văn phòng: “Tiến vào.”

Đây là muốn đóng cửa lại dạy dỗ à?

Thịnh Hoàn Hoàn không gây chuyện nên rất tự tin, thuận tay bỏ điện thoại vào túi, sau đó xách hộp cơm đi vào phòng giám đốc.

Trong phòng lan tỏa mùi cơm, văn phòng lạnh lẽo có thêm chút hương vị khói lửa.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi đối diện Lăng Tiêu, chống khuôn mặt xinh đẹp, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn: “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”

Vừa rồi lúc Lam Nhan rời đi đã hao tổn tâm huyết đào hố sẵn cho cô, chẳng lẽ Lăng Tiêu không hiếu kỳ các cô đã nói gì ở phòng nghỉ sao?

Lăng Tiêu không nâng đầu lên mà đáp: “Không có.”

“Nhưng tôi có.” Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt nghiêm trang.

Lúc này Lăng Tiêu mới ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn buông tay xuống, nhìn hắn không dời mắt, nhấn mạnh từng chữ một: “Anh và Lam Nhan có quan hệ gì?”

Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau môi, nhất cử nhất động đều đẹp mắt tôn quý: “Không phải quan hệ mà cô nghĩ.”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hôm nay tính tình Lăng Tiêu quá tốt, đương nhiên phải được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức ép sát mà hỏi tới cùng: “Nhưng anh xem hành vi của cô ta đi, nhất định là muốn có quan hệ đó với anh.”

“Ừm, hôm nay mới phát hiện, nên mới kêu cô tới!”



“Hả...”

Cho nên Lăng Tiêu kêu cô tới là để chắn đào hoa cho hắn à? Đáp án này đột nhiên làm cô cảm thấy thật sảng khoái là như thế nào?

“Nếu anh không có ý với người ta thì về sau tốt nhất nên giữ khoảng cách, nếu cô ta lại gặp phải chuyện như tối hôm qua thì anh bảo Bạch quản gia đi đi.”

Rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo Bạch quản gia xuống nước.

“Ừm!”

Ừm?

Hắn, hắn, hắn đồng ý?

Sự thản nhiên của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, à, vừa mừng vừa sợ.

Không khí này rất thích hợp chạm vào cấm kỵ nào đó, tỷ như hỏi mẹ của cún con là ai. Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương đến mức tim đập nhanh như sấm, lúc này một tiếng chuông gây mất hứng vang lên.

“Tôi đi nghe điện thoại.”

Cái tên nào không có mắt vậy, Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng thầm mắng.

Là trung tâm giám định gọi tới, đã có kết quả giám định DNA, thông báo cô đi lấy.

Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm nhìn Lăng Tiêu một cái, bình tĩnh trả lời: “À, đã biết, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, không khí trước đó đã biến mất.

Thịnh Hoàn Hoàn rất tiếc hận, đôi tay chống khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp nhìn Lăng Tiêu ở đối diện, nếu ngày nào người này cũng hiền hoà như thế thì tốt rồi!

Cũng may nội tâm Lăng Tiêu rất vững vàng, bị Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm như thế vẫn không cảm thấy gì, mãi đến khi cái bụng được thỏa mãn mới buông đũa xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn cất hộp cơm đi: “Tôi đi về, buổi chiều còn phải đến đoàn xe.”

Lăng Tiêu gật đầu, không giữ cô lại.

Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn kéo cửa ra, giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau: “Cái cô nên biết thì có thể hỏi, không nên biết đừng đi tò mò.”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trắng đi, có phải hắn đã biết cái gì không?

Nhưng cái gì có thể hỏi, cái gì lại không nên hỏi?

Đáng tiếc, cô không dám hỏi nhiều nữa mà vội vàng rời khỏi Lăng thị.

Sau khi lên xe Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy điện thoại ra, tiến vào group chat, trước mặt đều là Lăng Kha đang mắng Lam Nhan không biết xấu hổ, mưu mô xảo quyệt.

Vừa rồi mở loa ngoài nên Lăng Kha và Nam Tầm đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Lam Nhan, mãi đến khi cuộc gọi từ bệnh viện làm gián đoạn.



Kéo xuống là đánh giá của họ đối với Lăng Tiêu

Nam Tầm “Lăng Tiêu thật làm người ta bất ngờ.”

Lăng Kha “Nếu anh ta không nói dối thì cho tớ một tá anh chồng như vậy đi, năng lực soi kỹ nữ quá cao siêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất kiêu ngạo “Hôm nay Lăng Tiêu thật sự làm tớ bất ngờ, gả cho anh ta lâu như thế, hôm nay là ngầu nhất.”

Nam Tầm “Nếu Cố Nam Thành được một nửa... Thôi, nói đến cũng vậy thôi.”

Kết thúc trò chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến bệnh viện lấy kết quả.

Kết quả chứng minh Lăng Tiêu và Tích Nhi là anh em ruột.

Kết quả này làm Thịnh Hoàn Hoàn thực kích động: “Là anh em ruột cùng cha cùng mẹ đúng không?”

Nhưng y tá lại cảm thấy khó khăn: “DNA chỉ có thể chứng minh họ có quan hệ huyết thống, nhưng không thể bảo đảm là cùng cha mẹ, cái này phải làm xét nghiệm AND khác.”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đến nay cha ruột của Lăng Tiêu còn ở trong tù, An Lan cũng không ở Hải Thành, làm sao cô làm xét nghiệm ADN cho họ được?

Xem ra đã bận rộn không công một hồi, kết quả chỉ có thể chứng minh dì Hà không lừa cô thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn xé kết quả giám định, cô cảm thấy Lăng Tiêu đã nhận ra cái gì, cô không thể tiếp tục điều tra chuyện này, cũng không có cách nào tra nữa.

Sau khi đi ra từ bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút nhụt chí, cô an ủi mình: Tôi đã cố hết sức, chỉ là kết quả không được như mong muốn!

Sau khi trở về từ trung tâm giám định, Thịnh Hoàn Hoàn nhạy bén thấy được Trần Do Mỹ, tuy rằng cô ta đeo kính râm, nhưng cô vẫn nhận ra.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dừng xe, nhìn Trần Do Mỹ đi vào một quán cà phê, vì thế lén đi theo.

Sau đó, cô nhìn thấy Cố phu nhân, Cố Nam Thành lại không có mặt.


Cho nên là Cố phu nhân và Trần Do Mỹ lén lút ra ngoài nói chuyện?


Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống ở vị trí cách họ không xa, đáng tiếc không thể đến gần quá, sợ bị họ phát hiện.


Trần Do Mỹ ngồi xuống đối diện Cố phu nhân, tháo kính râm xuống, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Bác gái.”


Nhưng Cố phu nhân lại không niềm nở gì, không che giấu chán ghét và khinh thường trong lòng: “Được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, rời khỏi Nam Thành.”


Nụ cười ngoan ngoãn của Trần Do Mỹ lập tức cứng lại, trên gương mặt trong trẻo tràn đầy kinh hoảng, chân tay luống cuống: “Bác gái, có phải con làm sai gì không? Con và Nam Thành là thật lòng yêu nhau.”


Cố phu nhân khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Đừng diễn, tôi đã gặp nhiều loại phụ nữ như cô, Nam Thành không thấy rõ gương mặt thật của cô, tôi thì quá rõ rồi, cách Nam Thành xa một chút, thứ phụ nữ như cô không xứng với nó, đừng mơ bước vào cửa Cố gia.”


Hốc mắt Trần Do Mỹ đỏ bừng, nước mắt lập loè: “Bác gái, xin bác đừng như vậy, con và Nam Thành vất vả lắm mới đến được với nhau, xin bác đừng tàn nhẫn như thế, con thật sự rất yêu anh ấy, mất ảnh con sẽ chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK