Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt: “Đi đâu?”

Sắc mặt Lăng Tiêu trầm trọng: “Đưa cô đi bệnh viện.”

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bật cười: “Đâu có lành nhanh như vậy nổi, cũng không phải thần dược, đã không đau lắm, đi bệnh viện cũng cần một tuần mới hết.”

May mà diện tích bị phỏng không lớn, một tuần sau bọt nước sẽ lặn.

“Hơn nữa thuốc mỡ anh cho tôi thật sự rất tốt, mùi cũng dễ ngửi, còn không, cho tôi thêm một lọ.” Thịnh Hoàn Hoàn cười nịnh.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ: “Bà ngoại cô cho, tôi tưởng nhà cô có rất nhiều.”

“Bà ngoại cho anh à, sao tôi không biết?”

“Có chút chuyện nhỏ này nói làm gì?” Lăng Tiêu không cho là đúng, duỗi tay đâm nhẹ vào mụt nước của cô, có chút không vui nói: “Cái bọt nước này nhìn thật chướng mắt.”

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, lập tức giấu tay ở phía sau, thở phì phì trừng hắn: “Không được, đâm vỡ sẽ càng nghiêm trọng, nếu anh thấy chướng mắt thì đừng xem là được rồi.”

Lăng Tiêu kéo kéo môi mỏng, chỉ vào tay còn lại của cô: “Cái tay kia cũng chưa hết sưng, Thịnh Hoàn Hoàn, giờ cô là thương tật, làm sao chăm sóc tôi?”

Tay còn lại từng chắn cái chén cho Lăng Tiêu bị lão gia tử ném đến nên sưng lên, dù đã qua một đêm mà còn chưa đỡ, giờ đã hiện lên vết bầm tím, nhìn rất dọa người.

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, đặt hai tay ở trước mặt Lăng Tiêu, lên án hắn tàn nhẫn: “Anh xem tôi bị thương thành như vậy, tôi còn chưa lo nổi cho mình mà anh còn trông cậy vào tôi chăm sóc anh?”

Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng tức giận trước mặt này, bỗng cảm thấy thực đáng yêu, tựa như con lợn nhỏ trắng nõn, làm người ta nhịn không được muốn bắt nạt: “Vậy tôi chăm sóc cho cô?”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rùng mình một cái, lập tức thu tay lại: “Không cần, chút vết thương nhỏ này căn bản không là gì đối với tôi.”

Lăng Tiêu biết nghe lời phải: “Ừ, so với vết thương trên tay tôi thì cô chỉ bị thương nhẹ thôi, cho nên vẫn là cô chăm sóc cho tôi, mở nước giúp tôi, tôi muốn tắm rửa.”

Hắn ra lệnh thật là thản nhiên thoải mái!

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Tên chết tiệt được một tấc lại muốn tiến một thước, không biết thương hoa tiếc ngọc, dịu dàng săn sóc là gì!!!



Nhưng mở nước thôi mà, quá đơn giản.

Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chỉnh cho nước thật lạnh, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn xem nhẹ bản lĩnh hại người của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu trực tiếp kéo cô vào bồn tắm.

“A...” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh đến rùng mình, vội vàng mở nước ấm ra, sau đó trừng người đàn ông mặt đầy ý cười trước mắt: “Lăng Tiêu, đồ háo sắc này.”

Nhưng rống xong Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận.

Lăng Tiêu nhìn cô gái như con cún rơi xuống nước trước mặt, rõ ràng nhu nhược đáng thương, vậy mà còn trừng lớn mắt sủa gấu gấu trước mặt hắn, vừa nhìn là biết thiếu ăn đòn.

“Cô mắng tôi cái gì?”

Đồ háo sắc?

Lá gan của cô thật là càng lúc càng lớn.

Nhìn hai mắt sắc bén của Lăng Tiêu từ từ nheo lại nguy hiểm, Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt, thật muốn tát cho mình một cái.

“Né xa như vậy làm gì.” Lăng Tiêu dựa vào bồn tắm, lười biếng nhìn cô, ý cười nhếch môi đó thật gợi cảm muốn chết: “Lại đây, tôi bị thương, không làm gì cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn tỏ vẻ thực hoài nghi lời nói của Lăng Tiêu, trong tiệc đầy tháng trước đó của Sam Sam, đó là lần đầu tiên cánh tay hắn bị thương, nhưng cũng không tha cho cô.

Cô nhìn về phía tay hắn, bị thương nặng như vậy, hiện tại còn không thể chạm vào nước, vì thế cô lại tới gần hắn.

Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên duỗi tay đến, Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Đồ làm ra vẻ.”

Sau đó, gã duỗi tay tắt nước ấm đi.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng: “Còn tắm không?”

Lăng Tiêu liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Mặc quần áo thì tắm thế nào?”

Dứt lời, hắn dùng một tay kéo cô qua...

Bởi vì hai người đều bị thương trên tay, Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt tắm uyên ương với Lăng Tiêu, cô giúp hắn, hắn giúp cô, quá trình rất xấu hổ, nhưng cuối cùng Lăng Tiêu vẫn buông tha cô.

Lúc ăn cơm chiều, Thịnh Hoàn Hoàn muốn ôm Lăng Thiên Vũ đến bên cạnh mình, lại bị Lăng Tiêu kéo tới bên hắn, cậu nhóc tức giận trừng mắt, chỉ thiếu điều giương nanh múa vuốt.



Trên bàn cơm, Lăng lão gia tử nói đến An Lan, giọng điệu rất cứng rắn: “Nếu đã ra tù thì gọi người phụ nữ kia trở về để ly hôn, thứ đàn bà này ở lại Lăng gia chỉ bôi đen gia đình, còn sinh ra một thằng ăn cháo đá bát, vì quyền thế đã tự tay đưa bác cả của mình vào tù.”

Ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, Lăng lão gia tử không cho Lăng Tiêu chút mặt mũi nào.

Lăng Hoa Thái vào tù luôn là cái gai trong lòng lão gia tử, nếu Lăng Hoa Thanh đã đi ra thì nhất định phải dạy dỗ thằng súc sinh này, tốt nhất là bảo hắn kéo Lăng Hoa Thái ra khỏi tù.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Hoa Thanh, trên mặt ông ta không lộ ra vẻ không vui, chỉ ôn hòa mở miệng nói với Lăng lão gia tử: “Cha, con sẽ ly hôn, còn chuyện của anh cả thì A Tiêu có nhắc đến với con, để anh ta tiếp tục ngồi tù ăn năn đi!”

Đùng!

Lăng Hoa Thanh vừa nói xong thì lão gia tử đã đập mạnh cái chén xuống đất, mặt nghẹn đỏ bừng: “Súc sinh, đó là anh mày, đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ trong tù, trong mắt mày còn có người cha này hay không?”

Lăng lão thái thái lập tức cả giận quát lão gia tử: “Ông cũng biết con trai mình đã lớn tuổi, một chân ông đã bước vào quan tài mà sao tính tình còn nóng như thế, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng à, một hai phải kêu đánh kêu mắng như thế?”

Lăng lão gia tử tức giận chỉ vào Lăng Hoa Thanh: “Bà nghe mấy lời vừa rồi nó nói giống tiếng người không? Đó cũng là con bà mà, bà không đau lòng thì tôi đau lòng.”

Nói xong, ông ta dùng sức đập vào ngực hai cái.

Lúc này bác cả gái Tôn Tư Lam đứng lên, hốc mắt đỏ bừng: “Chú hai, chị chưa từng cầu xin chú cái gì, khi chú vào tù, chị cũng tận tâm chăm sóc cái nhà này và A Tiêu, chưa bao giờ bạc đãi nó, anh của chú lớn tuổi, ngục giam ẩm ướt ăn không ngon ngủ không yên, mỗi lần đi thăm ông ấy luôn nói xương cốt đau, xin chú nói với A Tiêu, để nó buông tha cho anh chú đi!”

Lăng lão thái thái cũng mở miệng: “Tiêu Nhi.”


Lăng Tiêu nhìn về phía bà: “Bà nội.”


Lão thái thái nói: “Tuy bác cả con làm sai, nhưng dù sao cũng là miếng thịt rơi xuống từ người bà nội, bà nội chưa từng xin con điều gì, giờ đã qua hai năm, nếu con có cách thì giúp nó ra đi! Bà nghĩ nó cũng biết sai rồi.”


Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, không nói cái gì.


Cô lại nhìn về phía Lăng Hàn từ đầu tới đuôi luôn trầm mặc không nói, sắc mặt gã cũng chẳng tốt gì, nhưng vẫn không đứng lên nói một lời cho Lăng Hoa Thái.


Trong lòng Lăng Hàn nhất định hận Lăng Tiêu thấu xương, cho nên ở trước mặt Lăng Tiêu, gã nói không ra được một câu khẩn cầu, gã thà ôm Lăng Tiêu cùng đi chết cũng không muốn cúi đầu.


Chú út Lăng Hoa Thịnh cũng xin cho Lăng Hoa Thái, cuối cùng bác gái còn quỳ xuống, nhưng Lăng Tiêu vẫn không chịu bỏ qua, Lăng lão thái thái rất đau khổ, nước mắt tuôn rơi.


Sự cố chấp của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, trái tim hắn còn lạnh và cứng hơn dự đoán của cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK