Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh phu nhân biết tình trạng của Lăng Thiên Vũ, bà nhận lấy hộp quà: “Thiên Vũ, người này là mẹ của bà, là bà ngoại của mẹ con.”

Bà ngoại của Hoàn Hoàn?

Mẹ của mẹ của Hoàn Hoàn?

Lăng Thiên Vũ làm rõ quan hệ trong đó thì quay đầu lại, cúi cúi người với Thịnh lão thái thái, dáng vẻ lịch sự lại.

Thịnh phu nhân giải thích với Thịnh lão thái thái: “Mẹ, đây là đứa bé con có nhắc tới với mẹ đấy, tên là Thiên Vũ.”

Tất nhiên Thịnh lão thái thái sẽ không trách một đứa bé mới có 4 tuổi, bà cười tủm tỉm nhìn cậu: “Thì ra con là Thiên Vũ a, khó trách Hoàn Hoàn luôn khen con, thật ngoan.”

Mắt Lăng Thiên Vũ sáng ngời, Hoàn Hoàn thật sự khen cậu sao?

Thịnh lão thái thái thấy ánh sao trong mắt cậu, càng nhìn càng thích, đáng tiếc không biết vì nguyên nhân nào mà đến bây giờ đứa nhỏ này vẫn không biết nói!

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống, Lăng Thiên Vũ thấy cô thì lập tức chạy tới, rốt cuộc khuôn mặt nhỏ bảnh bao cũng xuất hiện nụ cười.

Thịnh Hoàn Hoàn khom lưng bế cậu lên, Lăng Thiên Vũ vươn đôi tay kéo cổ cô, vùi đầu nhỏ vào tóc cô, cọ cọ như một con cún.

Thịnh lão thái thái cười nói: “Thật không nhìn ra được, thì ra biết làm nũng như thế.”

Thịnh phu nhân cũng cười: “Đây là quà Thiên Vũ mang đến, Thiên Vũ, là con tặng cho em gái sao?”

Lăng Thiên Vũ nhìn bà, đặc biệt nghiêm túc gật đầu.

Thịnh phu nhân nghe xong thì bảo người đi ôm Tiểu Sam Sam ra.

Lăng Thiên Vũ vừa nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu kia thì lập tức giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Thịnh Hoàn Hoàn.

“Thiên Vũ muốn xem em gái phải không?”

Thịnh phu nhân ngồi xổm xuống, như vậy Lăng Thiên Vũ có thể nhìn thấy Thịnh Sam Sam.

Lăng Thiên Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tiểu bảo bối đáng yêu trong lòng Thịnh phu nhân.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì đặt hộp quà xuống đất: “Thiên Vũ, chúng ta mở quà ra đi, nhìn xem em gái có thích hay không?”

Lăng Thiên Vũ gật đầu, cùng Thịnh Hoàn Hoàn mở hộp quà ra.

Bên trong có một con Chuột Mickey đáng yêu, chiều cao tương đương với Lăng Thiên Vũ, không nặng, sờ vào rất mềm mại, thích hợp làm thú bông trấn an.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy nó ra: “Oa, thật đáng yêu.”

Lăng Thiên Vũ cẩn thận nhìn về phía Tiểu Sam Sam, nhưng con bé mới đầy tháng, trừ đói bụng khóc, ị khóc ra thì không hiểu cái gì cả.



Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Sam Sam, mau cảm ơn anh Thiên Vũ đi.”

Thịnh phu nhân trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Cái gì mà anh, dựa vào vai vế thì Thiên Vũ phải gọi Sam Sam là dì.”

Lăng Thiên Vũ lập tức trừng lớn hai mắt, dì???

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Tiểu Sam Sam: “...”

Đi cùng Lăng Thiên Vũ tới đây còn có Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn lên tiếng chào hỏi ông rồi nói chuyện phiếm với Thịnh lão thái thái.

Bạch quản gia luôn chờ Thịnh Hoàn Hoàn hỏi đến Lăng Tiêu, ai biết cô không nhắc đến một chữ.

Sau khi ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lát, Thịnh phu nhân bảo Thịnh Hoàn Hoàn ra sân bay đón người.

3 giờ chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đã đón được ông ngoại Thịnh Tư Nguyên và gia đình bốn người Thịnh Giai Minh.

Thịnh lão gia tử rất gầy, mặc một bộ Đường Trang, mái tóc ngắn tuyết xoá, trên mặt đeo một bộ kính râm tròn tròn, trong tay là hai quả hạch đào đỏ đến sáng bóng, trên ngón cái tay còn lại thì đeo một chiếc nhẫn ngọc, trong rất phong cách.

Cậu Thịnh Giai Minh mặc quần tây và áo sơmi, nho nhã sạch sẽ.

Mợ Hứa Hương Tuyết và chị họ Thịnh Đình Đình thì mặc toàn hàng hiệu, tính giá trị trang sức, túi xách và quần áo trên tay cũng hơn một trăm vạn.

Em họ Thịnh Chính Dương mặc đồ vận động, nhìn rất bảnh trai sáng láng.

“Ông ngoại, cậu.” Thịnh Hoàn Hoàn vẫy vẫy tay với bọn họ.

Cả nhà cậu mợ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì rất vui vẻ, trên đường trở về không ngừng trò chuyện.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa bọn họ đến một tiểu khu xa hoa ở thành Tây, Thịnh phu nhân đã mua một căn biệt thự cho họ ở chỗ này, Thịnh lão gia tử thực thích, nói phong thuỷ nơi này tốt, gia đình cậu mợ cũng thích.

Bởi vì rất gấp, họ buông vali đổi bộ quần áo xong lại phải ra cửa.

Đôi khi chuyện trên đời trùng hợp như thế đó, Thịnh Hoàn Hoàn mới ra cửa liền nhìn thấy xe của Cố Nam Thành, người ngồi ở vị trí ghế phụ là Trần Do Mỹ.

Xe của Cố Nam Thành ngừng lại ở cách đó không xa, tiếp theo gã ôm Trần Do Mỹ đi vào một căn biệt thự, hai người cũng không phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm trầm, lập tức gửi tin nhắn cho Nam Tầm, báo việc này cho cô ấy biết.

Chắc Cố Nam Thành đưa Trần Do Mỹ tới nơi này là muốn cô ta dưỡng thương. Tuy Trần gia bị tra xét, nhưng ba mẹ con Trần Do Mỹ còn chưa đến mức không có nhà để về, họ đâu phải chỉ có một căn nhà mà thôi.

Nếu cô nhớ không lầm thì khi tiểu khu này bắt đầu đưa ra thị trường thì Hoan Hoan đã ra đời. Nói cách khác, căn biệt thự này là tài sản chung của Nam Tầm và Cố Nam Thành, trên sổ đỏ viết tên hai vợ chồng.



Cố Nam Thành này thật hết thuốc chữa!

Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn mất tập trung, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe chạy ra tiểu khu, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Lam Nhan và người quản lí của cô ta.

Lam Nhan cũng ở nơi này?

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa giữa mày, xem ra về sau nên hạn chế tới đây thì tốt hơn.

Trở lại Thịnh gia, Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh cũng đã tới.

Thịnh lão thái thái mặc một bộ sườn xám ngồi bên cạnh Đường lão thái thái, mái tóc bạc được uốn quăn, sắc mặt hồng nhuận toả sáng, trên tai là đôi hoa tai ngọc thạch, trên cổ tay đeo vòng ngọc lục bảo, đoan trang hào phóng lại mang phong cách Tây.

Thịnh lão thái thái ăn mặc như vậy đứng chung với Thịnh lão gia tử trông thật xứng đôi.

Thịnh Hoàn Hoàn hàn huyên với họ một lát liền lên lầu thay quần áo.

Sau khi xuống lầu, Lăng lão thái thái cũng tới rồi.

Tiệc đầy tháng lần này không mời ai nhiều, tổng cộng chỉ bày ba bàn, lúc này người đã tới gần đủ, nhưng trong đó không có bóng dáng Lăng Tiêu.

Xem ra hắn sẽ không tới.

Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống lầu, Thịnh phu nhân lập tức kéo cô vào góc: “Người đều đến đông đủ rồi, sao Lăng Tiêu còn chưa tới, mau gọi điện thoại đi thúc giục đi con.”

Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không muốn gọi cho Lăng Tiêu, hắn thích tới hay không thì tuỳ.

Ngặt nổi Thịnh phu nhân ép chặt quá, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Bạch quản gia, ông đang đi về hướng có.

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn liền hỏi ông: “Có phải Lăng Tiêu có chuyện quan trọng ở công ty không đến được không?”

Lời này là nói cho Thịnh phu nhân nghe, Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không muốn Lăng Tiêu xuất hiện, cô chẳng muốn nhìn thấy hắn.


Bạch quản gia ngẩn người, tiếp theo liền nói: “Tôi đoán thiếu gia đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân, cô gọi cho ngài ấy thì ngài ấy nhất định tới đây ngay.”


Hiển nhiên lời này của Bạch quản gia cũng là nói cho Thịnh phu nhân nghe.




Quả nhiên, Thịnh phu nhân vừa nghe Bạch quản gia nói vậy, thấy Thịnh Hoàn Hoàn còn đứng đó thờ ơ thì lập tức thúc giục: “Còn ngơ ra làm gì, mau gọi đi con, ông ngoại bà ngoại con còn chưa được gặp cậu ta đó!”


Lăng Tiêu có gì để xem đâu, còn không phải một cái miệng một cái mũi một đôi mắt, cả ngày bày ra cái mặt sắt lạnh lẽo, dã man vô lý, máu lạnh bạo lực, không gặp cũng chẳng sao.


Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết, nếu Lăng Tiêu thật sự không tới thì khó xử nhất không phải cô, cũng không phải Thịnh gia, mà là Lăng lão thái thái và Lăng Thiên Vũ.


Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn phải gọi cú điện thoại này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK