Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngay lúc này, đầu trọc đột nhiên quay người nhìn về phía tên đồng bọn đang loay hoay máy vi tính, không kiên nhẫn thúc giục: “Mày xong chưa, bố nhịn không được."

"Được rồi, được rồi." Người đàn ông kia chế giễu: “Xem mày gấp chưa kìa."

Đầu trọc nghe xong thì không nói hai lời đã bắt đầu cởi quần.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn khẽ buông tay, rốt cục dây thừng cũng bị cô cho cắt đứt, cô kẹp thật chặt lưỡi dao trong tay, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.

Thời khắc này Thịnh Hoàn Hoàn đã sẵn sàng giết người chỉ cần tên đầu trọc dám đi lên thì cô dám cắt cổ họng gã.

Ở cách đó mấy mét, Trần Vân Phàm ngồi trước máy vi tính, súng được đặt trên mặt bàn trước mặt gã, Thịnh Hoàn Hoàn tính toán tốc độ làm sao mới có thể tiến lên giật lấy súng trong thời gian ngắn nhất.

Chỉ như thế thì cô mới có thể giành được một chút hi vọng sống.

Vì con, vì ba, cũng vì Lăng Tiêu, cô muốn sống sót, sạch sẽ mà sống, dù trở thành tội phạm giết người cũng không tiếc.

"Ầm!" Đột nhiên một tiếng súng không báo trước mà vang lên.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên đầu trọc bị người ta bắn thủng đầu, cái quần rớt xuống, đôi mắt trừng rất lớn, thân thể từ từ ngã ra sau.

Văn Sâm, là Văn Sâm tới cứu cô.

Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ, lập tức nhìn về hướng tiếng súng truyền đến, lại trông thấy người tới không phải Văn Sâm mà là Đường Nguyên Minh làm cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.

Đường Nguyên Minh lưu loát nhảy vào từ cửa sổ, Trần Vân Phàm cũng phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lấy súng chỉa vào Thịnh Hoàn Hoàn.

Dù chết Trần Vân Phàm cũng muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn theo, nhưng gã vẫn muộn một giây.

"Phanh..." Đạn bắn thủng cổ tay của Trần Vân Phàm.

Súng rơi khỏi tay Trần Vân Phàm, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thừa cơ hội xông lên đón được khẩu súng rồi chỉa nó lên huyệt thái dương của gã: “Đừng nhúc nhích, nếu không. . ."

"Phanh..." Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nói hết thì viên đạn đã bắn thủng đầu Trần Vân Phàm.

Mấy người đàn ông thấy thế thì vội ôm đầu quỳ xuống đất xin tha.

Nhưng Đường Nguyên Minh còn tàn nhẫn hơn họ tưởng tượng gấp trăm lần, anh không chớp mắt lấy một cái mà liên tục bắn mấy phát vào họ.

"Đừng..." Thịnh Hoàn Hoàn muốn ngăn cản cũng không kịp.

Trong nháy mắt mấy người đàn ông đều trúng đạn.

Tiếng súng vang dội làm Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi che lỗ tai lại, mãi đến khi tiếng súng ngừng lại, những người trúng đạn không đau đớn giãy dụa nữa thì cô mới buông tay xuống.

Chết rồi, tất cả đều chết rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, sợ hãi trong mắt nhiều hơn cảm kích.

Đường Nguyên Minh lạnh lẽo nhìn thoáng qua thi thể trên đất, muốn giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Bọn chúng muốn tổn thương em, chết chưa hết tội."

Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói Đường Nguyên Minh không đúng, dù sao cũng là anh đã cứu cô, cô hơi thân thể lạnh run lại mà thấp giọng nói: “Tôi muốn về nhà."

Đường Nguyên Minh cởi áo khoác trên người rồi lịch sự choàng lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Được, anh đưa em về."

Đúng lúc này, Văn Sâm xuất hiện bên ngoài cửa nhà máy, anh ta liếc nhìn thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh: “Buông cô ấy ra."

Văn Sâm liếc nhìn những thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật xin lỗi, tôi đã tới trễ."

Tiếp đó anh ta nhìn về phía Đường Nguyên Minh với đôi mắt sắc bén như đao: “Buông cô ấy ra."

Thịnh Hoàn Hoàn sợ bọn họ thật sự xảy ra xung đột nên vội giải thích: “Văn Sâm, để súng xuống, vừa rồi là anh ta đã cứu tôi."

Văn Sâm nhìn chằm chằm Đường Nguyên Minh một lát rồi bỏ súng xuống.

Lúc này Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt đều là tàn nhẫn khát máu, anh không chút do dự bắn một phát súng về hướng Văn Sâm.


Phát súng này bắn trúng ngay tim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK