Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, mẹ Tuấn Tài lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống, đặc biệt nhiệt tình đổ ly trà cho cô, sau đó nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, càng xem càng cảm thấy vừa lòng: “Bé con, cháu ngồi trước, dì đi rửa chút hoa quả cho cháu ăn.”

Tiếp theo bà đứng lên, vui mừng mà hô về hướng phòng đối diện: “Bạn già mau ra đây, trong nhà có khách.”

“Dì, không cần phiền phức như thế, công ty cháu còn có việc, phải đi về ngay.”

Ánh mắt Tương Tuấn Tài như hận không thể xé xác cô, huống chi mẹ anh có vẻ có hiểu lầm gì về cô, Thịnh Hoàn Hoàn biết ở lại chỉ chọc Tương Tuấn Tài càng phản cảm, càng không thể tâm bình khí hòa nói chuyện với cô.

“Phải đi ngay sao?” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, mẹ Tuấn Tài vội vàng dừng bước, quay ngược trở về, lại mắng Tuấn Tài một trận: “Con trừng lớn mắt như vậy làm gì, xem doạ con gái người ta rồi kìa.”

Bà quay đầu lại cười thật tươi với Thịnh Hoàn Hoàn: “Bé con đừng sợ, Tuấn Tài là đồ đầu gỗ, trong mắt chỉ có công việc, bằng không cũng không lẻ bóng đến bây giờ. Nhưng đây cũng là ưu điểm của nó, không có tâm địa gian xảo, sẽ không đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm.”

Lúc này ba Tuấn Tài cũng đi ra, thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vẻ mặt mừng rỡ kia nhìn y chang mẹ Tuấn Tài: “Bé con là người ở đâu, là đồng nghiệp của Tuấn Tài chúng tôi sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Ngày thường trừ làm việc ra, chẳng lẽ Tương Tuấn Tài không có giao tiếp giải trí gì? Chưa từng dẫn cô nào về nhà sao?

Tương Tuấn Tài tức đến đỏ mặt: “Ba mẹ, cô ta không phải đồng nghiệp của con, con căn bản không quen biết cô ta.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng vội vàng làm sáng tỏ: “Chú dì, cháu thật sự không phải đồng nghiệp của Tương tiên sinh, cháu họ Thịnh tên là Hoàn Hoàn, là giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Thịnh Thế, cháu thưởng thức tài hoa của Tương tiên sinh nên muốn mời anh ta đến công ty làm việc.”

Mẹ Tuấn Tài ngẩn người: “Hả...”

Ba Tuấn Tài lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Tập đoàn Thịnh Thế mà cháu nói là xí nghiệp nổi danh Hải Thành?”

Tuy ba Tuấn Tài tới từ nông thôn, nhưng cũng có học hành, biết xem tin tức đọc báo chí nên biết hết những xí nghiệp nổi danh của Hải Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đúng vậy.”

Ánh mắt ba Tuấn Tài nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn hơi thay đổi: “Đó là công ty lớn, không ngờ cháu còn trẻ mà đã quản lý xí nghiệp lớn như vậy, thật là ghê gớm, vừa rồi làm cháu chê cười.”



Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì, cha mẹ nào cũng nhọc lòng vì chuyện cả đời của con cái, Tương tiên sinh thật sự là người đàn ông rất ưu tú, đáng tiếc cháu đã kết hôn.”

Tiếp theo cô lại thay đổi đề tài: “Nhưng cháu quen rất nhiều cô gái tốt, dù là gia thế hay tướng mạo, mọi thứ đều nổi bật. Hơn nữa công ty chúng cháu có rất nhiều nữ công nhân ưu tú, họ đều còn độc thân, nếu Tương tiên sinh chịu tới công ty cháu thì cứ việc yêu cầu đãi ngộ, chuyện lớn cả đời cũng để cháu lo cho.”

Nhìn ra được, hai cụ đã muốn ôm cháu rất lâu, nhưng không biết Tương Tuấn Tài có cảm thấy hứng thú với phụ nữ hay không.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn nói xong những lời này thì Tương Tuấn Tài đã bước đến cạnh cửa rồi mở cửa ra, âm trầm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nói lại lần cuối cùng, tôi sẽ không rời khỏi công ty hiện tại, cô đừng uổng phí tâm tư, hiện tại đi ra ngoài, đừng ép tôi ra tay.”

Lần này Thịnh Hoàn Hoàn cũng đứng lên: “Xem ra chúng ta thật sự không có gì để nói.”

Thịnh Hoàn Hoàn đã bị Tương Tuấn Tài làm mất hết nhẫn nại, nhưng cô sẽ không mất giáo dục và lễ nghĩa, cô cúi người chào ba mẹ Tuấn Tài: “Chú dì, cháu đi trước, rất cảm ơn mọi người chiêu đãi.”

Mẹ Tuấn Tài có chút thẹn thùng: “Cháu lấy mấy thứ này về đi, vừa rồi thật là thất lễ.”

“Đây là chút tấm lòng của cháu, sao lại thu lại được chứ.” Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không chịu nhận, lập tức xoay người muốn đi ra ngoài.

Ba Tuấn Tài không nói gì, sắc mặt trở nên rất khó xem.

Lúc này Tương Tuấn Tài lại không kiên nhẫn thúc giục: “Mau đi đi.”

“Phanh!” Lúc này ba Tuấn Tài đột nhiên đứng lên, đập mạnh cái ly xuống đất, tức giận chỉ vào Tương Tuấn Tài: “Mày đừng cho là tao không biết tâm tư của mày, nếu mày còn nhận người ba này thì hôm nay đi trình diện ở Thịnh Thế với Thịnh tổng ngay.”

Tương Tuấn Tài nói: “Ba, ông chủ có ân với con, ba không phải không biết, con sẽ không rời khỏi công ty.”

Ba Tuấn Tài càng kích động, vỗ bàn rống giận: “Mày không rời khỏi công ty hay không rời khỏi tên đó được?”

Tương Tuấn Tài nghe thấy câu này thì sắc mặt trở nên trắng bệch: “Ba?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Theo cô biết, ông chủ của Tương Tuấn Tài là người đàn ông đã có gia đình. Hơn nữa chị Nam Tầm cũng không tra được Tương Tuấn Tài có đam mê đặc biệt. Nhưng nhìn phản ứng của Tương Tuấn Tài, Thịnh Hoàn Hoàn đã đoán được tám chín phần mười, việc này không phải tin đồn vô căn cứ, hẳn là Tương Tuấn Tài yêu thầm.



Khiếp sợ và xấu hổ buồn bực qua đi, Tương Tuấn Tài tính bất chấp tất cả: “Nếu mọi người đều đã biết, vậy về sau đừng ép con đi xem mắt nữa, con sẽ không cưới vợ sinh con, coi như đứa con trai này bất hiếu đi!”

Mẹ Tuấn Tài nghe Tương Tuấn Tài nói vậy thì tức đến phát khóc: “Sao tao lại sinh ra thằng con trai như mày.”

Ba Tuấn Tài tức đến không thở được, tay run rẩy mắt trợn trắng, thân thể ngã xuống đất.

“Ba...”

“Mình ơi...”

Ba Tuấn Tài bị tức ngất xỉu, làm cả nhà rối loạn cả lên.

Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhất, vội gọi 120 kêu xe cứu thương.

Không bao lâu sau, ba Tuấn Tài được đẩy lên xe cứu thương, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm, muốn đi theo đến bệnh viện xem tình hình. Ai biết Tương Tuấn Tài lại quay người lại đẩy mạnh cô một cái: “Cô cút cho tôi, nếu không phải cô thì ba tôi đâu biến thành như vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn bị Tương Tuấn Tài đẩy ngã lăn xuống đất, lòng bàn tay bị rách da, ngũ quan xinh đẹp nhăn thành một cục.


“Mày câm miệng.” Mẹ Tuấn Tài giơ tay tát cho Tương Tuấn Tài một cái: “Đến bây giờ còn không biết hối cải, tao thấy mày muốn tao với ba mày tức chết mới cam tâm.”


Tương Tuấn Tài bị đánh không dám cãi lại, kỳ thật trong lòng anh ta hiểu hơn ai hết rằng ba bị mình làm tức giận đến hôn mê, căn bản chẳng trách được Thịnh Hoàn Hoàn.


Thịnh Hoàn Hoàn cũng không vì một câu của Tương Tuấn Tài mà thay đổi nguyên tắc của mình, tuy ba Tuấn Tài không phải xỉu vì cô, nhưng cô cũng có một ít trách nhiệm, cho nên cô sẽ không rời đi vào lúc này. Cô cố nén đau đớn đứng lên, lái xe đi theo xe cứu thương.


Tới bệnh viện, ba Tuấn Tài trực tiếp bị đẩy vào phòng cấp cứu.


Thịnh Hoàn Hoàn đỡ mẹ Tuấn Tài ngồi xuống bên ngoài, đổ một ly nước đến cho bà: “Dì đừng quá lo lắng, chú chỉ nhất thời tức giận lên máu, tỉnh lại sẽ không có việc gì.”


Mẹ Tuấn Tài gật đầu: “Dì biết, hôm nay thật cảm ơn cháu, đã khuya rồi, nơi này có dì và Tuấn Tài là được, cháu đi về trước đi!”


Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh mẹ Tuấn Tài: “Chắc chú sẽ mau chóng ra thôi, cháu ở đây với dì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK