Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoàn Hoàn nôn nhiều đến mức mũi đỏ bừng, nước mắt cũng chảy ra.

Nhưng hai hàng nước mắt này lại làm khóe miệng hơi nhếch lên của Lăng Tiêu biến mất, sắc mặt cũng đen thui.

Sao cô lại thương tâm như vậy?

Còn rơi lệ vì Đường Nguyên Minh.

Lăng Tiêu cảm thấy rất may mắn vì mình đã trợ giúp Đường Thắng Võ một tay, nếu như lần này Đường Nguyên Minh kịp phản ứng thì lần sau muốn gài bẫy anh cũng không dễ.

Thật vất vả dạ dày mới dễ chịu một chút, Thịnh Hoàn Hoàn tìm một bồn rửa tay gần đó để súc miệng, lúc này một giọng nói làm người ta không ưa nổi lại truyền đến từ phía sau: "Thịnh tiểu thư, không ngờ cô lại ở đây."

Lăng Tiêu nhìn về phía người tới, vẻ không vui trên khuôn mặt tuấn tú càng tăng mạnh.

Thịnh Hoàn Hoàn lau khô tay rồi quay đầu: “Ngài Henry có việc gì sao?"

Henry nâng bước chân thon dài đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, lịch sự hạ thấp người trước cô rồi vươn tay, ngũ quan đẹp trai lộ ra mấy phần chân thành: “Không biết tôi có vinh hạnh mời Thịnh tiểu thư nhảy một điệu không?"

Thịnh Hoàn Hoàn biết Henry có ý đồ xấu với mình nên tất nhiên không chịu: “Thật có lỗi thưa ngài Henry, tôi đang cảm thấy hơi khó chịu."

Ý cười trên khóe miệng Henry biến mất, đứng thẳng dậy nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi không nhìn thấy chút thành ý hợp tác nào từ Thịnh tiểu thư cả, Thịnh tiểu thư cảm thấy chuyện hợp tác giữa chúng ta có cũng được mà không có cũng không sao hay là không coi trọng tôi?"

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống, cô rất phản cảm với loại người càn quấy này nên cũng không tính chịu đựng: “Thực xin lỗi, nếu ngài Henry khăng khăng nghĩ như vậy thì tôi cũng hết cách, tôi không thoải mái nên xin lỗi không tiếp được."

"Chớ đi!" Henry nghe Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lập tức chặn trước mặt cô: “Nếu cô không muốn khiêu vũ thì chúng ta ngồi xuống tâm sự đi, tôi là người thích đua xe, có chút vấn đề muốn xin cô chỉ giáo."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình dây dưa với Henry: “Hôm nào đi!"

Nói xong, cô đi vòng qua bên cạnh Henry, ai ngờ Henry lại nắm lấy tay cô từ phía sau, tay còn lại đặt lên cái cây phía sau cô: “Thịnh tiểu thư, có người nói với cô là đàn ông càng có dục vọng chinh phục phụ nữ không nghe lời không?"

Henry nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trước mắt mà tâm tình không ngừng phập phồng.

Không ngờ khi đến gần nhìn thì người phụ nữ này càng mê người, gương mặt đôi môi đỏ và làn da tinh tế tuyết trắng đó làm anh ta không khỏi nghĩ đến hai thành ngữ: Óng ánh long lanh, thổi qua là rách.

Da trên mặt còn như vậy thì nơi bị quần áo che khuất sẽ thế nào nữa?

Thịnh Hoàn Hoàn vươn một tay che trước ngực, sắc mặt triệt để lạnh xuống, đôi mắt xinh đẹp trở nên sắc bén: “Nơi này là Hải Thành, mong rằng ngài Henry tự trọng."

Ánh mắt Henry dời xuống từ trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đột nhiên rất muốn lột quần áo trên người cô để xem nhìn thử phong cảnh bên trong mê người đến cỡ nào: “Thịnh tiểu thư đừng hù dọa tôi, không phải Hải Thành các người có câu nói là ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ sao?"

Ánh mắt của Henry làm Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy buồn nôn, khi tay anh ta sắp đụng vào mặt cô thì ánh mắt cô phát lạnh, chiếc chân dài nhấc lên đập vào dưới hông anh ta: “Đi chết đi!"

Nhưng Henry như sớm đoán được cô sẽ có động tác này nên lập tức thu tay lại bắt lấy chân cô, tham lam hưởng thụ xúc cảm tinh tế trong bàn tay: “Tính tình của Thịnh tiểu thư thật nóng nảy, để người khách đến từ phương xa là tôi dạy cho cô cách đón chào khách thế nào nhé."

Nói xong anhh ta cúi đầu xuống hôn lên môi Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn bị nắm lấy một tay, tay còn lại đặt trước ngực, chân lại bị bắt lấy nên nhất thời không thể tránh thoát.

Hơn nữa Henry có vẻ không đơn giản, sức lực lớn đến lạ kỳ.

Nhìn ngũ quan của Henry phóng đại vô hạn trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tuyệt vọng, cảm giác buồn nôn trong dạ dày càng mãnh liệt.

Nhưng gương mặt của Henry đột nhiên ngừng lại, tiếp đó một cái bóng hiện lên rồi toàn thân cô chợt nhẹ nhàng đi, bên tai truyền đến một tiếng kêu đau.

Là Lăng Tiêu!

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía người tới, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Henry ăn một đấm của Lăng Tiêu mà liên tục lui về phía sau mấy bước, còn chưa đứng vững thì phần bụng lại ăn một cú đá, trực tiếp đạp anh ta ngã xuống đất.

"Con mẹ nó mày muốn chết." Henry giận dữ, cũng mặc kệ đối phương là ai mà giơ nắm đấm lên phản kích.

Tốc độ của Henry nhanh như một con báo săn, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến sức lực cực mạnh của anh ta thì lo lắng hô về hướng Lăng Tiêu: “Cẩn thận."

Henry thật sự là người luyện võ, động tác lưu loát mà dữ dội, nắm đấm mang theo tiếng gió vừa mạnh vừa nhanh, mỗi một quyền đều đánh vào điểm yếu của Lăng Tiêu.

Nhưng Lăng Tiêu cũng không đơn giản, lần nào cũng có thể tránh đi công kích của Henry, hơn nữa rất nhanh đã từ bị động hóa thành chủ động, đấm từng quyền từng quyền vào mặt Henry.

So với Henry, động tác của Lăng Tiêu càng linh hoạt, tốc độ phản ứng càng nhanh, hắn có thể tránh thoát công kích của Henry, nhưng Henry lại không thể né được nắm đấm của hắn.

Rất nhanh Henry đã bị đánh mặt mũi bầm dập, khóe miệng lỗ mũi toàn là máu.

"Lăng Tiêu, đủ rồi." Nhìn chiêu thức hung ác của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn thật sợ hắn đánh chết Henry.

Cuối cùng Lăng Tiêu đá ra một chân hất Henry văng xa ba mét.

Henry ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng anh ta.

Biết mình không phải đối thủ của Lăng Tiêu, Henry mới từ bỏ phản kích mà nhìn Lăng Tiêu và hỏi: “Lăng tổng, anh có ý gì?"

Lăng Tiêu đi lên trước, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Tôi đang dùng hành động thực tế nói cho ngài Henry biết đây là cách Hải Thành chúng tôi chào đón khách."

Henry ngẩn người, thân thể cứng ngắc bỗng buông lỏng rồi nằm bẹp xuống đất nở nụ cười: “Xem ra tôi đụng vào thứ không nên đụng, vì thế mới bị đánh."

Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Hiểu thì tốt, nếu có lần sau thì vĩnh viễn ở lại Hải Thành đi, để anh được toại nguyện làm phân bón hóa học dưới hoa mẫu đơn."

Henry cười cười, trong mắt lại không có chút e ngại nào: “Làm sao tôi dám động vào đồ của Lăng tổng, lần này chỉ là ngoài ý muốn, người không biết vô tội mà!"

Nói xong, Henry chống tay đứng lên rồi khom người với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật có lỗi thưa Thịnh tiểu thư, vừa rồi là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô."

Mặc dù thái độ của anh rất khiêm nhường, nhưng lại không kiêu ngạo không tự ti, tựa như một quý ông rất lễ phép phong độ.

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn lãng phí thời gian với người này: “Tôi không muốn gặp lại anh nữa."

"Được." Henry cười gật đầu, lê thân thể bị thương mà rời đi.

Sau khi Henry đi rồi, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, chí ít Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy như vậy.

Cô không được tự nhiên mà nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cảm ơn."

Lăng Tiêu xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi: “Cô muốn cảm ơn thế nào?"

Cảm ơn thế nào?

Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt mà hỏi ngược lại: “Lăng tiên sinh muốn cảm ơn thế nào?"

Lăng Tiêu trầm ngâm: “Mời tôi ăn cơm đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Hay là đổi cái khác đi, bây giờ chúng ta bị chú ý nhiều lắm, tôi không muốn có scandal với anh để tránh vị hôn thê của anh chạy đến kiếm chuyện với tôi."

Lăng Tiêu nói: “Vậy đừng để họ biết."

Đồ đểu.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn dâng lên một cơn lửa giận: “Thứ cho tôi không tiếp được."

Lăng Tiêu mang theo khí thế rất khiếp người bước từng bước về hướng cô: “Thái độ của Thịnh tiểu thư đối với ân nhân thật làm trái tim người ta rét lạnh."

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nói: “Lăng tiên sinh là người sắp kết hôn, nên ít dây dưa thì tốt hơn, miệng đời đáng sợ, không bằng Lăng tiên sinh nghĩ kỹ rồi lại nói với tôi đi, xin lỗi không tiếp được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK