Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Nam Thư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là Diệp Sâm.

Diệp Sâm tiến vào cũng nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô ấy không yên tâm, tôi liền tự chủ trương lại đây xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…” Kỳ thật anh không cần đặc biệt giải thích với tôi!

Nói là tự chủ trương, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại thấy được vẻ đương nhiên trên mặt Diệp Sâm.

Nói xong câu đó với Thịnh Hoàn Hoàn, Diệp Sâm lại đi về hướng Đường Dật và Lăng Tiêu, kinh ngạc mà nhìn Lăng Tiêu: “Sao anh…”

Sao Lăng Tiêu cũng tới?

Đường Dật khôn khéo lập tức cắt ngang lời Diệp Sâm nói: “Sao anh mới đến, tôi đã đợi anh rất lâu, tôi còn tưởng tôi đi nhầm phòng!”

Diệp Sâm liếc Đường Dật một cái, nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Muốn đổi phòng không?”

Lăng Tiêu không trả lời, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc về hướng Cố Nam Thành: “Sao Cố tổng không nói nữa, vừa rồi anh nói buộc cả nhà ai trong vòng một tuần đến trước mặt anh quỳ xuống xin tha?”

Diệp Sâm nhìn theo ánh mắt Lăng Tiêu, đồng tử giấu dưới mắt kính tơ vàng làm người ta không thấy rõ, khuôn mặt tuấn tú của anh rất bình tĩnh, không có dao động cảm xúc nào.

Đối mặt với lời chất vấn của Lăng Tiêu, hơn nửa ngày Cố Nam Thành vẫn không hé răng, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, trong nháy mắt Lăng Tiêu xuất hiện đã xoay chuyển cục diện, làm Cố Nam Thành cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Lúc này Cố Bắc Thành nhìn về phía Lăng Kha và nói: “Lăng Kha, anh xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi của anh mình."

Lăng Kha vốn đang rất hưng phấn, chờ Cố Nam Thành bị Lăng Tiêu ép xin lỗi cô, ai ngờ lúc này Cố Bắc Thành lại xen miệng vào, làm cô thực khó xử.

Lăng Kha nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu với cô.

Lăng Kha ngẫm nghĩ, sau đó mới nói với Cố Bắc Thành: “Nể mặt anh, em không so đo với anh ta.”

Mọi việc phải một vừa hai phải, ép Cố Nam Thành vào chân tường thì ai biết gã sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó Cố Bắc Thành đứng ở giữa rất khó xử.

Hơn nữa tập đoàn Lăng An thật sự thua kém tập đoàn Cố thị, Lăng Tiêu có thể đứng ra nói một câu cho cô đã là ân đức lớn, cô không muốn ăn vạ Lăng Tiêu.

Hơn nữa chuyện hôm nay cũng do cô suy nghĩ không chu toàn, nói cho sướng miệng nhất thời nên suýt làm hư chuyện. Nếu đêm nay Lăng Tiêu không tới thì cô thật sự không biết nên xử lý thế nào, nếu liên lụy Hoàn Hoàn vào thì tội của cô lớn lắm.

Cố Bắc Thành bưng ly rượu trên bàn kính Lăng Tiêu và Lăng Kha một ly: “Vậy chuyện này coi như bỏ qua.”

Lăng Tiêu khế mở môi mỏng: “Ai cũng nói nhị thiếu Cố gia không học vấn không nghề nghiệp, tôi thấy anh còn biết ăn nói hơn anh mình nhiều.”

Ai cũng nghe ra Lăng Tiêu đang vả mặt Cố Nam Thành, nhưng Cố Nam Thành lại không dám chống đối một câu.

Trần Do Mỹ cảm thấy mất mặt nên nói khế với Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, nếu không chúng ta đi thôi!"

Đi? Lúc này rời đi không phải là chạy trối chết sao? Cố Nam Thành này không mất mặt nổi đến thết

Đại trượng phu co được dãn được, một ngày nào đó gã sẽ đạp Lăng Tiêu dưới chân.

Cố Nam Thành đột nhiên nở nụ cười, gã bưng ly rượu trước mặt lên, thoải mái hào phóng nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, vừa rồi là anh Nam Thành xúc động, anh xin lỗi em vậy.”

Lăng Kha nhìn gương mặt tươi cười của Cố Nam Thành, cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô nghĩ trong lòng Cố Nam Thành nhất định là hận chết mình!

Nói xong, Cố Nam Thành uống một hơi cạn sạch, đảo ngược ly rượu không rồi nói với Lăng Kha: “Một ly rượu đục xoá hết hận thù, chuyện này coi như qua.”

Lăng Kha gật đầu: “Đúng, bỏ qua.”

Cô nghĩ, nếu là trước kia, chị Nam Tâm thấy dáng vẻ này của Cố Nam Thành thì nhất định sẽ đau lòng chết mất. Nhưng nếu là trước kia thì sao chuyện này có khả năng xảy ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK