Lúc này, có ai gõ cửa phòng, một nữ thư ký mặc trang phục công sở bước vào.
“Tổng giám đốc Hàn, bên dưới có một người muốn gặp cô!”
“Là ai?”
“Đây là danh thiếp của ông ấy, ông ấy nói là sau khi tổng giám đốc Hàn nhìn thấy sẽ biết!”, nữ thư ký lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên bàn.
“Hà Triển Long?”, nhìn thấy cái tên này Hàn Tuyết liền nhíu máy.
Ấn tượng mà Hà Triển Long để lại cho cô rất sâu sắc, cuộc hội đàm trên thuyền ngày đó, ông chủ của Hồi Xuân Đường- Hà Triển Long có thể nói là người duy nhất không có thái độ thù địch nặng nề với Công nghệ Tuyết Phàm.
Thậm chí còn nói mấy lời công bằng, nhưng ông ta cũng là người quản lý của Hội đồng, không biết lúc này tới tìm bọn họ là muốn làm gì.
Người tới là khách, đặt danh thiếp xuống, Hàn Tuyết phân phó: “Trước tiên hãy sắp xếp ông ta tới phòng khách quý, tôi sẽ tới ngay!"
Sau khi thư ký đi ra ngoài, Hàn Tuyết lại hỏi: “Hai người nói xem Hà Triển Long này tới đây với mục đích gì? Là chiêu hàng hay là?”
“Chưa đến mức đó đâu, bọn họ bây giờ đang chiếm thế thượng phong, cho dù muốn khuyên chúng ta đầu hàng cũng sẽ không cử một mình ông ta tới!”
Âu Dương Ngọc Quân phân tích nói, Hàn Tuyết nở nụ cười: “Đi thôi, đi gặp xem ông ta có ý gì”.
Trong phòng khách quý, Hà Triển Long đợi không bao lâu mấy người Hàn Tuyết đã bước vào.
“Tổng giám đốc Hàn, tôi không mời mà tới, xin hãy lượng thứ!”, Hà Triển Long mỉm cười vươn tay tới.
“Tổng giám đốc Hà sao lại nói vậy, ông có thể tới công nghệ Tuyết Phàm thị sát là vinh hạnh của chúng tôi!”
Hai người nhẹ nhàng bắt tay một cái, sau đó liền buông ra, vô cùng có lễ tiết.
Họ hàn huyên vài câu, Hà Triển Long liền đổi giọng, cười nói: “Tổng giám đốc Hàn, khoảng thời gian này quý công ty sự vụ bận rộn, có chút không quá suôn sẻ phải không!”
Khiêu khích?
Cười trên nỗi đau của người khác?
Đôi mắt Hàn Tuyết khẽ híp lại, cười nhạt: “Bị một vài kẻ xấu tấn công bằng những thủ đoạn hèn hạ, quả thực chịu một vài ảnh hưởng, nhưng giống như trước đây, doanh số vẫn đều đặn tăng lên!"
"Vậy thì xin chúc mừng tổng giám đốc Hàn trước!”
Hàn Tuyết nở nụ cưởi thờ ơ.
“Tổng giám đốc Hà, ông có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, một người đàn ông mà cứ vòng vo giống như đàn bà thú vị lắm sao?”, Long Linh bất mãi tùy tiện mở lời.
Hà Triển Long lập tức có chút kinh ngạc, người phụ nữ này cũng có phần quá dũng mãnh đi.
Trên trán Âu Dương Ngọc Quân xuất hiện vài vạch đen, anh duỗi chân bên dưới đá Long Linh một cái, một người con gái sao lại có thể nói chuyện như vậy...