"Bốp..."
"Bốp..."
"Bốp..."
...
Mấy cái tát vung ra, Hoắc Thanh Thanh thét chói tai, bởi vì cô ta không ngờ là Diệp Phàm lại đánh mông cô ta tiếp.
Cơn đau khiến cô ta vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, nhưng vì đang mặc lễ phục dạ hội nên chẳng thể đánh trả được.
Hơn nữa Diệp Phàm còn kẹp chặt cổ của cô ta, không thể nhúc nhích nổi.
Tiếng thét chói tai ấy còn vọng ra ngoài phòng luyện võ, Lý Hổ đứng ở cửa lo lắng không thôi, cơn giận cứ chực trào lên.
Thậm chí trong tay ông ta còn cầm một khẩu súng lục, chỉ muốn xông thẳng vào bắn tan xác Diệp Phàm.
"Hổ gia, chúng ta có cần xông vào không?", cô Hồng gợi cảm quyến rũ nói bằng giọng như đang cười cợt.
Âm thanh này thực sự khiến người ta phải nghĩ bậy bạ, muốn không nghĩ bậy bạ cũng khó...
"Vào... Vào cái quằn gì, Thanh Thanh không cho vào thì làm sao tôi dám vào", Lý Hổ vuốt chòm râu đã ít đi rất nhiều của mình, bực bội quát ầm lên.
"A..."
"Cô cầm tinh con chó hả..."
Phần eo nhói đau, Diệp Phàm đẩy Hoắc Thanh Thanh ra. Anh vén áo lên thì thấy trên eo mình có hai dấu răng đều tăm tắp, sắp rớm máu luôn rồi.
"Đúng thế, tôi cầm tinh con chó đó! Cắn chết anh!", Hoắc Thanh Thanh đỏ mặt gào lên, tên khốn này không biết nhẹ tay gì cả, mông cô ta đau lắm rồi.
Hôm nay xem như mất cả chì lẫn chài, đợi lát nữa tới buổi tiệc, cô ta không dám ngồi xuông mất, chắc chắn là mông đã bị đánh sưng đỏ lên rồi.
"Hừ, xem sau này cô có dám uy hiếp tôi nữa không", Diệp Phàm hừ lạnh.
Sau đó anh bỗng đổi giọng, nói: "Đã phạt cô rồi thì tôi miễn cưỡng giúp cô vậy, nhưng nói trước nhé, chỉ làm bia đỡ đạn chứ không làm gì khác!"
Bia đỡ đạn thì chắc chắn là phải làm rồi, dù sao lúc anh lên núi Bắc Manh cứu Hàn Tử Di, Hoắc Thanh Thanh đã giúp anh rất nhiều. Anh nợ ân tình của cô ta, không có chuyện từ chối thẳng thừng được.
Chỉ có điều anh rất ghét bị người khác uy hiếp, vậy nên nhất định phải cảnh cáo cô ta.
Thấy Diệp Phàm được hời mà còn lên mặt, Hoắc Thanh Thanh trợn mắt lườm anh, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta nhất định phải lấy lại danh dự mới được!
"Rầm..."
Cửa phòng bỗng mở ra. Lý Hổ đang tựa vào cửa nghe lén suýt thì bổ nhào vào trong.
"Chú Hổ, chú ở đây làm gì?", Hoắc Thanh Thanh lạnh mặt nói.
Lý Hổ ngượng chín mặt, nói: "Khụ khụ, tôi sợ cô gặp chuyện gì thôi mà, trong phòng cô có một tên khốn đó thôi".
"Hừ, lần này chú nói đúng rồi, đúng là có một tên khốn thật!", dứt lời, Hoắc Thanh Thanh đẩy Lý Hổ ra rồi đi ra ngoài.