Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Gương mặt của Miểu Tiểu Liên thoắt trắng bệch, đây là trực tiếp cắt đứt tình cảm của cô ta sao?  

 

Tròng mắt lại đỏ lên, Diệp Hạo thở dài, lấy ngọc bội của mình ra, đặt vào tay Miêu Tiểu Liên: “Hôm nay chúng tôi sẽ đi, phải làm một việc cuối cùng, có duyên tôi sẽ về thăm cô và chú Miêu!”  

 

 

 

Diệp Hạo chuẩn bị đi luôn, không thể trì hoãn nữa, bởi vì anh có cảm giác nóng ruột khó mà tả nổi.  

 

Nói rồi anh đi vệ sinh cá nhân, không biết từ lúc nào Miêu Kiến Hoa đã đứng sau lưng Miêu Tiểu Liên, thấy miếng ngọc của Diệp Hạo trong tay Miêu Tiểu Liên, ông thở dài một hơi.  

 

“Bố!”, Tiểu Liên nhìn Miêu Kiến Hoa, nước mắt dâng đầy rồi trào ra.  

 

“Nhóc con, vào bếp với bố nào!”, Miêu Kiến Hoa kéo cô ta dậy, cùng đi vào bếp.  

 

Miêu Kiến Hoa lấy một tờ giấy lau nước mắt cho Miêu Tiểu Liên, hỏi: “Nhóc con, con thích Tiểu Diệp sao?”  

 

“Con…”  

 

“Bố biết, Tiểu Diệp cứu con, trong lòng con rất cảm kích, lâu ngày ắt sẽ nảy sinh tình cảm”.  

 

Miêu Tiểu Liên cúi đầu, nước mắt lăn dài, Miêu Kiến Hoa thở dài, vỗ nhẹ vào lưng cô ta: “Nhóc con, bố ít học, không biết nên nói như nào, chỉ có thể với con rằng, con và Tiểu Diệp không cùng một thế giới, thích người không nên thích sẽ khiến con rất đau khổ, quên cậu ấy đi, miếng ngọc này nếu con muốn thì cứ giữ, nếu không thì trả lại cậu ấy!”  

 

Miêu Tiểu Liên cầm miếng ngọc, cắn môi, cô ta hiểu ý của Miêu Kiến Hoa, trả lại miếng ngọc cho Diệp Hạo thì chính là cắt đứt hoàn toàn, sau này gặp lại chỉ còn là bạn bè bình thường.  

 

Nếu như giữ lại thì là đồng ý với Diệp Hạo, cô chỉ được Diệp Hạo coi như em gái!  

 

Một lúc sau, Miêu Tiểu Liên nghẹn ngào gật đầu: “Bố, con giữ lại, có thêm một người anh trai cũng tốt!”  

 

“Tốt, vậy thì giữ lại!”, Miêu Kiến Hoa cười cười xoa đầu cô ta.  

 

Ông ta không có học vấn gì, nhưng ông biết họ và Diệp Hạo không cùng một thế giới, giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có điểm giao.  

 

Bữa sáng, trừ việc Linh Hồ Uyển Nhi thỉnh thoảng dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Diệp Hạo, còn lại đều rất hòa thuận vui vẻ.  

 

Sau khi ăn xong, Diệp Hạo trịnh trọng nhìn Miêu Kiến Hoa: “Chú Miêu, chú với Tiểu Liên có ơn cứu mạng cháu, Diệp Hạo cháu đời này không dám quên, sau này sẽ dùng cả đời để báo đáp, trước khi đi cháu phải làm một việc cuối cùng, có thời gian cháu sẽ về thăm mọi người!”  

 

“Tiểu Diệp, đừng nói thế, đây là duyên số, bố con chú cứu cháu, cháu cứu Tiểu Liên, cháu cũng là ân nhân của nhà chú!”, Miêu Kiến Hoa vội nói.  

 

“Chú Miêu, không giống nhau!”, Diệp Hạo lắc đầu cười nói.  

 

Ngay sau đó, anh lùi lại hai nước, nghiêm nghị nói với Miêu Kiến Hoa: “Chú Miêu, xin hãy nhận một lạy của cháu!”  

 

Diệp Hạo cúi đầu thật sâu trước Miêu Kiến Hoa, Miêu Kiến Hoa muốn ngăn lại cũng không kịp.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK