Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm trầm giọng nói. Nếu anh có kết bạn với ông già có sức mạnh đáng sợ này thì đúng là chuyện tốt.   

 

Anh nhận ra được ông ta không hề để tâm đến cái thân phận đệ tử Đao Ma của anh, điều này chứng tỏ đối phương cũng chẳng quá quan tâm đến mệnh lệnh Liên minh Võ đạo.  

 

Lão già chau mày, truyền thuyết là một điều bí mật, có rất ít người trong giới võ đạo biết được chuyện này.   

 

Thậm chí có người bỏ ra giá cao ngút trời để mua lấy truyền thuyết này từ nhà họ Bạch.   

 

Thấy vậy, Diệp Phàm đảo mắt, vội vã nói: “Tiền bối, đợi chúng tôi ra khỏi nhà Âu Dương rồi nói chuyện cũng không muộn, tôi không vội đâu!”  

 

Dứt lời, Diệp Phàm quay đầu về phía Lý Thanh Dương: “Thanh Dương, chúng ta đi thôi!”  

 

“Được, đến đó chắc cũng vừa lúc trời tối…”  

 

Lý Thanh Dương lập tức đáp. Mấy người quay lưng đi, lão già nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.  

 

Mỉm cười lắc đầu: “Tên nhóc này, phản ứng cũng nhanh đấy, ông già này không thể không bảo vệ cậu được…”  

 

…  

 

Thành phố Cảng, sơn trang Thuỷ Ngạn, Hàn Tử Di kéo chiếc vali to đùng đi ra khỏi phòng.  

 

Thấy vậy, Hàn Tuyết cảm thấy cạn lời: “Kéo theo nhiều đồ như vậy, em muốn chuyển nhà sao?”   

 

“Chị, chúng ta đến hồ Thanh Hải đó, theo những gì em tìm hiểu được, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở đó rất lớn…”  

 

Hàn Tử Di điệu đà nói, còn xoè đầu ngón tay ra giải thích cho Hàn Tuyết.  

 

Hàn Tuyết không biết nên nói gì. Mỗi loại quần áo, Hàn Tử Di đều mang theo bốn bộ.  

 

“Em chuẩn bị ở bên đó luôn sao?”  

 

Bản thân Hàn Tuyết chỉ có mỗi cái vali nhỏ, mang đại mấy bộ đồ.  

 

Lúc này, Hàn Tại Dần cũng đi ra khỏi phòng, xem ra tinh thần đã tốt hơn chút rồi.  

 

Nhìn Hàn Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, nếu con không muốn đi thì thôi, hơn nữa bố không quá yếu đuối đâu, có thể nghĩ thông được mọi chuyện”.  

 

Hàn Tuyết không quá muốn đi là vì muốn ở nhà đợi Diệp Phàm về.  

 

Hàn Tuyết có phần do dự, Hàn Tử Di vội vã nói: “Bố, chị đã đồng ý đi rồi, anh rể chẳng thể về ngay lập tức được, chúng ta lại chẳng thể ra ngoài lúc ở thành phố Cảng. Lần này chúng ta chạy đến hồ Thanh Hải ở tít xa, cứ lặng lẽ xuất phát, đám người xấu kia sẽ không tìm được đâu!”  

 

“Đi thôi, con gọi điện thoại cho Diệp Phàm rồi, anh ấy ủng hộ chúng ta đi. Thà đi chỗ xa xa một chút để thả lỏng mình cờn hơn ở nhà nơm nớp lo sợ”, Hàn Tuyết cười nói.  

 

Năm phút sau, một chiếc xe chạy đường dài đi ra từ sơn trang Thuỷ Ngạn, lao về phía sân bay quốc tế thành phố Cảng.  

 

Cùng lúc này, ba chiếc xe hơi tiến vào sân nhà họ Hàn, một đám người đàn ông mặc áo sơ mi đen bước xuống xe.   

 

“Mấy người là ai, mau đứng lại”.  

 

Có người nhà họ Hàn nhìn thấy đám người ăn mặc kỳ quái, lập tức nâng cao cảnh giác, đi ra ngoài hỏi.  

 

Xoẹt!  



Một người đàn ông mặc sơ mi đen đứng ở giữa bỗng biến mất khỏi chỗ, xông đến chỗ người đàn ông nhà họ Hàn, đưa tay ra tóm lấy cổ áo anh ta rồi nhấc bổng lên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK