Năm đại gia tộc luôn kiềm chế lẫn nhau, nếu bị một gia tộc mới tinh tiêu diệt thì sẽ làm tổn hại rất lớn đến các gia tộc khác.
“Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là một ông già bình thường, bây giờ tôi đang nghe khúc hí, xách chim đi dạo nơi nơi qua ngày!”, Diệp Chấn Hà cười nói.
"Ông cụ Triệu, Phù Sinh không giết nữa!"
Chu Tình đột nhiên lên tiếng, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Phù Sinh không giết, chính là chừa lại người này cho Tiểu Phàm giết, những món nợ này, Tiểu Phàm sẽ tự mình đi đòi lại!"
Bà ta tin tưởng rằng Diệp Phàm sẽ không chết.
Đây là linh tính, trực giác từ người mẹ!
Ngay lúc này, trong đại viện của nhà họ Lâm, bầu không khí đau buồn bao phủ khắp mọi nơi.
Hai gia chủ của nhà họ Hứa và Đổng đều tập trung ở đây, Lâm Bắc Nhạc đích thân đón tiếp.
Biết được ý của họ là không muốn cuộc chiến tiếp tục mở rộng hơn vì nếu không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của năm đại gia tộc.
“Lâm Bắc Nhạc tôi biết dụng ý của hai người, chỉ là mối thù giết con, không thể không báo!”, Lâm Bắc Nhạc lạnh giọng nói.
Hai người nhìn nhau một cái thì đều thấy được sự bất lực trong mắt đối phương, gia chủ nhà họ Hứa nói: “Lão Lâm, Triệu Đại Pháo đã đến nhà họ Diệp rồi, nếu...”
“Không cần nói gì nữa, nhà họ Lâm chúng tôi không đánh giằng co, chỉ cần ra tay thì chính là trận chiến hủy diệt gia tộc, mời hai người về cho”, Lâm Bắc Nhạc duỗi tay làm thế mời.
Trên thực tế, điều này cũng khiến họ thở phào nhẹ nhõm, trận chiến giằng co chính là trận chiến có ảnh hưởng lớn nhất đến năm đại gia tộc, dao cùn cắt thịt tuy chậm nhưng lại là đau đớn nhất!
Đại viện nhà họ Diệp, Triệu Dũng Mãnh cũng nhận được sự đồng ý của Chu Tình, không ra tay với nhà họ Lâm nữa.
Chỉ là, anh ta cũng biết, để nhà họ Diệp và nhà họ Lâm buông bỏ hận thù là chuyện không thể nào.
Tại quận Chiyoda, Toko, là nơi tọa lạc của hoàng thất Tịch Quốc. Trong cung điện màu trắng của hoàng thất lúc này có mười lăm người đang ngồi quỳ gối, và mười lăm người này chính là những người quyền lực nhất trong toàn bộ quốc đảo.