Mục lục
Phá quân mệnh - Chàng rể bất phàm – Diệp Phàm (tác giả: Từ Phàm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Cần phải đủ năm tuổi, cộng thêm vị trí địa lý đặc biệt, hấp thu được tinh hoa đất trời mới dần dần biến thành sâm Tử Uẩn Long Hoàng.  

 

Cho nên ông cụ Thượng Quan vô cùng phẫn nộ, yêu cầu tất cả mọi người đi tìm sâm Tử Uẩn Long Hoàng, hơn nữa cũng phải điều tra tất cả người trong nhà Thượng Quan.  

 

Rất nhanh đã có người báo cáo lên, có một người trong đội vệ sĩ nòng cốt của nhà Thượng Quan đã mất tích, cũng không liên lạc được qua điện thoại…  

 

Trong khu biệt thự số một, Hoa Vũ Dung cẩn thận lấy củ nhân sâm ra, tỉ mỉ quan sát, vẻ mặt hơi kích động.  

 

“Đúng thật là sâm Tử Uẩn Long Hoàng, đây là thuốc hiếm có đấy…”  

 

Hoa Vũ Dung giải thích công dụng của sâm Tử Uẩn Long Hoàng, tất cả mọi người đều sửng sốt, đến Linh Hồ Uyển Nhi cũng không ngoại lệ.  

 

Tuy cô ta đã thấy rất nhiều đồ tốt nhưng đây là lần đầu tiên được thấy đồ tốt như này.  

 

Có điều Hoa Vũ Dung lại thở dài, nhìn Diệp Phàm nói: “Chúng ta không có người mạnh thực sự, nếu như có người gần đạt đến cấp tông sư ở đây, có thể trực tiếp lấy tinh chất của sâm Tử Uẩn Long Hoàng ra cho cậu dùng, thì vết thương của cậu không chỉ nhanh chóng phục hồi, mà thậm chí còn tăng cao hơn nữa”.  

 

Diệp Phàm lập tức giật mình, không phải chỉ cần cắn thuốc sao?  

 

Sâm Tử Uẩn Long Hoàng này thần kỳ vậy sao, hoàn toàn không thua kém gì linh nhũ thạch dược, thậm chí còn mạnh hơn nhiều.  

 

“Có điều cậu cũng nên biết đủ, có thể có được bài thuốc quý giá như vậy đã tốt lắm rồi, cậu nợ người tặng một món ân tình lớn đấy”, Hoa Vũ Dung cười nói.  

 

Diệp Phàm gật đầu, Thượng Quan Diên Vũ ra tay hào phóng quá khiến anh hơi bất ngờ.  

 

Có điều, lúc này lại có một bóng hình sượt qua tâm trí anh, có lẽ thực sự có người giúp được anh.  

 

“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, nhớ là cậu thực sự mạnh mới có thể giúp Thanh Thanh, nếu không thì đừng nên làm liên lụy con bé…”  

 

Hoa Vũ Dung nói chuyện rất thẳng thừng, nói đoạn bà ta liền cùng Hoắc Nguyên Vũ quay người rời đi.  

 

Hoắc Nguyên Vũ trừng mắt cảnh cáo anh, Diệp Phàm chỉ biết ảo não cười khổ.  

 

Sau khi tiễn hai người họ, Diệp Phàm nghiêm nghị nhìn nhóm Hàn Tuyết nói: “Mọi người chú ý an toàn, tôi nghĩ mọi người nên chuyển ra khỏi đây, tôi cần đến một nơi, chắc sẽ quay về nhanh thôi!”  

 

“Anh muốn đi đâu, tôi đi cùng?”  

 

Linh Hồ Uyển Nhi nói, tình trạng của Diệp Phàm không được tốt, nếu trên đường gặp truy sát thì sẽ phiền phức to.  

 

Hàn Tuyết cắn môi, muốn nói nhưng lại biết bản thân không giúp gì được, chỉ có thể liên lụy đến anh.  

 

Chưa bao giờ Hàn Tuyết lại chán ghét bản thân đến như vậy, vào thời khắc mấu chốt cô chẳng giúp gì được.  

 

“Không cần đâu, sẽ không có nguy hiểm gì cả”.  



Diệp Phàm cười nói: “Cô và Long Linh vất vả một chút, bảo vệ họ an toàn, cũng bảo vệ bản thân an toàn”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK